Giáo Hội Việt Nam trong tình hiệp thông (2)
10.05.2008
.
2. GIÁO HỘI PHẬT GIÁO
Khái quát : Phật giáo
xuất phát từ Ấn Độ do Đức Phật Thích Ca (Sakya) sáng lập. Ngài sinh vào ngày
trăng tròn tháng tư Âm lịch khoảng năm 623 trước Công nguyên (Phật lịch khởi đầu
ngày Đức Phật nhập Niết Bàn (Nirvana) vào năm 543 trước Công nguyên). Ngài là
con của quốc vương Tịnh Phạn (Sudhodana) nước Ca Tì La Vệ (Kapilavastu) phía Bắc
Trung Ấn, nay là Piprava, phía Nam Népal. Sau khi lập gia đình và sinh con, ngài
đã sống 13 năm cuộc đời vương giả. Ngày nọ, khi trốn ra khỏi hoàng thành, ngài
gặp một cụ già, một người bệnh và một đám tang. Ngài đã xúc động mạnh mẽ khi
nhận chân được cái khổ của con người: lão, bệnh, tử nên quyết tâm từ bỏ cuộc
sống nhung lụa để đi tìm con đường giải thoát. Sau khi trải qua nhiều khổ hạnh
hy sinh, ngài đã nhập thiền, giác ngộ đạo pháp trở thành Đấng Như Lai
(Tathagata).
Giáo lý
đạo Phật đặt nền tảng trên 4 chân lý cơ bản gọi là Tứ Diệu Đế
(khổ-dục-diệt-đạo): nỗi khổ là một phần của cuộc sống; nguồn gốc của nỗi khổ là
dục vọng vị kỷ; diệt trừ được dục vọng đó con người mới được giải thoát, giải
thoát chính là phá vỡ vòng luân hồi bất tận của luật nhân quả; và muốn được giải
thoát, con người phải tuân thủ tám nguyên tắc sống gọi là Bát Chính Đạo.
Phật
giáo truyền sang Tây Tạng, Trung Quốc, Triều Tiên, Nhật Bản và Việt Nam, đó là
Phật giáo Bắc Tông hay Đại Thừa, còn Phật giáo truyền sang Sri Lanka (Tích Lan),
Myanmar, Thái Lan, Lào, Cambodia và các nước Nam Á gọi là Nam Tông hay Tiểu
Thừa. Các giáo huấn và tập tục của hai tông phái này khác nhau nhiều, Phật giáo
đã thích ứng với tập tục của mỗi nước và mang nhiều hình thức khác nhau khi tồn
tại chung với các tôn giáo khác như ở Trung Quốc và Nhật Bản. Ngày nay, Phật
giáo có trên 300 triệu tín đồ, hầu hết ở các nước châu Á.
Sau
đây, chúng tôi xin giới thiệu bài Đôi nét về Phật giáo Việt Nam của Thượng toạ
Nguyên Tạng, qua sự giới thiệu của Thượng toạ Thích Thiện Bảo, Phó Tổng Thư ký
báo Giác Ngộ.
ĐÔI NÉT VỀ PHẬT GIÁO VIỆT NAM
Phật giáo du nhập vào VN :
Ngày nay, căn cứ các tài liệu và các lập luận khoa học của nhiều học
giả, giới nghiên cứu hầu hết đều đồng ý rằng đạo Phật đã được truyền vào Việt
Nam rất sớm, nhất là từ cuối thế kỷ II đến đầu thế kỷ III qua hai con đường Hồ
Tiêu và Đồng Cỏ.
* Phật giáo du nhập qua con đường Hồ Tiêu
: Con đường Hồ Tiêu tức là đường biển, xuất phát từ các hải cảng
vùng Nam Ấn rồi qua ngã Sri Lanka, Indonesia, Việt Nam… Lợi dụng được luồng gió
thổi định kỳ vào hai lần một năm phù hợp với hai mùa mưa nắng ở khu vực Đông Nam
Á, những thương nhân Ấn đã tới các vùng này để buôn bán bằng thuyền buồm. Trong
các chuyến đi viễn dương này, các thương nhân thường cung thỉnh một hay hai vị
tăng để cầu nguyện cho thuỷ thủ đoàn và các vị tăng này nhờ đó mà đến truyền bá
đạo Phật vào các dân tộc ở Đông Nam Á. Giao Châu tiêu biểu bấy giờ là trung tâm
Luy Lâu, là nơi nghỉ chân giao lưu của các thương thuyền.
*
Phật giáo du nhập qua con đường Đồng Cỏ : Con đường Đồng Cỏ tức
là đường bộ, còn gọi là con đường tơ lụa. Con đường này nối liền Đông Tây, phát
xuất từ vùng Đông Bắc Ấn Độ, Assam hoặc phía Trung Á, một nhánh của đường tơ lụa
đi từ châu Âu qua các vùng thảo nguyên và vùng sa mạc ở Trung Á tới Lạc Dương
bằng lạc đà. Cũng có thể các thương nhân và tăng sĩ qua vùng Tây Tạng và các
triền sông Mekong, sông Hồng, sông Đà mà vào Việt Nam.
Phật giáo Việt Nam phát triển qua các
thời đại
1. Thời kỳ du nhập và hình thành (TK. I đến TK. V)
Không
bao lâu khi Phật giáo được truyền vào đất Việt, nhờ sự nỗ lực hoạt động truyền
giáo của các tăng sĩ Ấn Độ tại Luy Lâu, thủ phủ của Giao Chỉ lúc bấy giờ đã trở
thành một trung tâm Phật giáo lớn nhất trong vùng. Tại đây, với những sinh hoạt
hoằng pháp của ngài Khâu Đà La (người Ấn Độ đến Luy Lâu khoảng năm 168-169) đã
xuất hiện một mô hình Phật giáo Việt Nam hoá đầu tiên qua hình tượng Thạch Quang
Phật và Man Nương Phật Mẫu (hình tượng Phật Nữ).
Sang
thế kỷ III, có ba nhà truyền giáo nước ngoài đến hoằng pháp tại Giao Châu là các
ngài Khương Tăng Hội (gốc người Sogdiane, Khương Cư), ngài Chi Cương Lương Tiếp
(người xứ Nhục Chi) và ngài Ma Ha Kỳ Vực (người Ấn Độ).
Đến thế
kỷ V, có hai thiền sư xuất hiện là Đạt Ma Đề Bà (Oharmadeva) và Huệ Thắng (người
Việt). Thiền sư Đạt Ma Đề Bà là người Ấn Độ đến Giao Châu vào giữa thế kỷ V để
giảng dạy về phương pháp thiền học. Thiền sư Huệ Thắng là một trong những học
trò của ông.
Cũng do
được truyền bá trực tiếp từ Ấn Độ vào Việt Nam ngay từ đầu kỷ nguyên Tây lịch,
nên danh xưng Buddha (Bậc Giác Ngộ) tiếng Phạn đã được phiên âm trực tiếp sang
tiếng Việt là Bụt (Trung Hoa dịch là Phật). Điều này trùng hợp với danh từ Bụt
được xuất hiện trong nhiều truyện cổ tích Việt Nam. Từ điển Phật học Việt Nam,
(Minh Châu và Minh Chi, Hà Nội 1991) có ghi: “Tiếng Bụt phổ biến hơn trong văn
học dân gian và là dấu hiệu chứng tỏ đạo Phật truyền vào nước ta sớm lắm”. Phật
giáo ở Giao Châu lúc ấy mang màu sắc Nam phương, nhưng trong con mắt của nền văn
minh nông nghiệp, người Việt Nam lại hình dung Đức Phật như là một vị thần toàn
năng có mặt ở khắp nơi, sẵn sàng xuất hiện để cứu độ mọi người.
2. Thời kỳ phát triển (TK. VI đến TK. IX)
Bước
sang thời kỳ này, Phật tử Việt Nam lại tiếp nhận thêm những đoàn truyền giáo của
Trung Quốc. Không bao lâu sau đó, Phật giáo Bắc phương (Trung Quốc) đã chiếm ưu
thế và đã thay đỗi chỗ đứng của Phật giáo Nam Truyền vốn có từ trước. Từ Buddha
được dịch thành chữ Phật, và dần dần thay thế cho chữ Bụt. Chữ Bụt chỉ còn giới
hạn trong ca dao, tục ngữ, truyện cổ tích mà thôi.
Trong
thời gian này, từ Trung Hoa, có ba tông phái được truyền vào Việt Nam, đó là
Thiền Tông, Tịnh Độ Tông và Mật Tông.
a. Thiền Tông
Là tông
phái hay đúng hơn là một pháp môn tu tập có từ thời Đức Phật Thích Ca tại Ấn Độ
(trong hội Linh Sơn) rồi truyền xuống cho Tôn giả Ca Diếp, lần lượt cho đến Tổ
thứ 28 Ấn Độ là Bồ Đề Đạt Ma (Bodhi-dharma). Đến năm 520, Tổ Bồ Đề Đạt Ma, vốn
là thái tử thứ ba của vua Kancipura, Nam Ấn, vâng theo lời thầy là Bát Nhã Đa La
(Prajnatara), Bồ Đề Đạt Ma đến Trung Hoa để hoằng dương Phật pháp. Tại nơi ấy,
Thiền Tông đã được hình thành và nhanh chóng hưng thịnh.
Thiền
hay còn gọi là tĩnh lự, chủ trương tập trung trí tuệ để tìm ra chân lý. Tu theo
pháp môn này đòi hỏi hành giả phải có nhiều công phu và khả năng trí tuệ, do vậy
chỉ phổ biến ở tầng lớp trí thức và giai cấp thượng lưu, và cũng chính nhờ họ
ghi chép lại mà chúng ta ngày nay mới biết được lịch sử Thiền Tông ở Việt Nam.
* Dòng
thiền thứ nhất: được Tổ Tỳ Ni Đa Lưu Chi (Vinitaruci) sáng lập. Ngài là người
Nam Thiên Trúc, sang Trung Hoa học đạo và được tổ thứ ba thiền tông Trung Hoa là
Tổ Tăng Xán khuyên nên “mau đi về phương Nam mà tiếp xúc với thiên hạ, không nên
ở lâu tại đây”. Ngài từ biệt và đến Việt Nam vào năm 580, ở tại chùa Pháp Vân
(nay là Thuận Thành, Hà Bắc) để hoằng pháp và truyền cho tổ thứ hai là ngài Pháp
Hiền, người Việt Nam.
* Dòng
thiền thứ hai: là thiền phái Vô Ngôn Thông, do thiền sư Vô Ngôn Thông, người
Trung Hoa, sáng lập tại chùa Kiến Sơ (Phù Đổng, Hà Bắc) vào năm 820.
* Dòng
thiền thứ ba: là thiền phái Thảo Đường, do thiền sư Thảo Đường (người Trung Hoa)
sáng lập. Ngài vốn là tù binh bị bắt tại Chiêm Thành, được vua Lý Thánh Tông
(1054-1072) giải phóng khỏi kiếp sống tù đầy và vua cho lập đạo tràng tại chùa
Khai Quốc ở ngay kinh thành Thăng Long (1069), đệ tử theo học rất đông, trong đó
có cả vua Lý Thánh Tông.
* Dòng
thiền thứ tư: là thiền phái Trúc Lâm do vua Trần Nhân Tông (1258-1368) khai
sáng. Vua Trần Nhân Tông học Phật qua sự hướng dẫn của Tuệ Trung Thượng Sĩ, một
thiền sư cư sĩ nổi tiếng đời Trần. Sau khi xuất gia vào năm 1299, với đạo hiệu
là Trúc Lâm Đầu Đà, ngài đã lên tu ở núi Yên Tử (tỉnh Quảng Ninh) và tại đây,
ngài đã lập ra thiền phái Trúc Lâm. Đó là dòng thiền Việt Nam đầu tiên, mang
tính chất độc lập với sự kết hợp hài hoà của Phật giáo Ấn-Hoa. Lập ra thiền phái
Trúc Lâm này, vua Trần Nhân Tông đã thống nhất được các thiền phái tồn tại trước
đó và toàn bộ Giáo hội Phật giáo đời Trần về một mối.
Sau
thời đại Lý Trần, các dòng thiền Việt Nam dường như lu mờ và tàn lụi hẳn. Đến
cuối thế kỷ XX, tiếp nối đạo mạch Việt Nam, thiền sư Thích Thanh Từ đã phục hưng
nền thiền tông Việt Nam. Đó là thời điểm đầu những năm 70 tại tu viện Chơn Không
(1970-1986), rồi đến thiền viện Thường Chiếu (1974-1994) và hiện nay là thiền
viện Trúc Lâm ở Đà Lạt.
b. Tịnh Độ Tông
Khác
với Thiền Tông, Tịnh Độ Tông chủ trương phải dựa vào tha lực tức sự giúp đỡ từ
bên ngoài. Sự trợ lực hay tha lực này rất quan trọng. Pháp môn này gợi cho tín
đồ liên tưởng đến một cõi Niết Bàn, cụ thể đó là cõi Tịnh Độ hay thế giới Cực
Lạc do Đức Phật A Di Đà làm giáo chủ. Sự giúp đỡ đó còn cho thấy bản thân của
người tín đồ cần thường xuyên đi chùa dâng hương, cúng dường, bố thí, làm những
điều thiện, tránh các điều ác và thường xuyên niệm danh hiệu Đức Phật A Di Đà để
đạt đến nhất tâm bất loạn và muốn đạt đến chỗ nhất tâm bất loạn này, hành giả
trong lúc niệm Phật phải hình dung, quán tưởng về thế giới cực lạc để tâm mình
hướng tới.
Nhờ
cách thức tu tập đơn giản như vậy nên Tịnh Độ Tông là tông phái phổ biến khắp
đất nước Việt Nam. Đâu đâu ta cũng gặp người dân tụng Kinh A Di Đà và niệm danh
hiệu của Đức Phật A Di Đà. Tượng Phật A Di Đà cũng thuộc loại tượng Phật lâu đời
và phổ biến ở Việt Nam.
c. Mật Tông
Là một
tông phái chủ trương sử dụng hình ảnh cụ thể và những mật ngữ, mật chú để khai
mở trí tuệ giác ngộ. Tương truyền Mật Tông do Phật Đại Nhật chủ xướng và có hai
bộ kinh chính là Kinh Đại Nhật và Kinh Kim Cương. Mật tông truyền vào Việt Nam
không còn độc lập như một tông phái riêng mà nhanh chóng hoà vào tín ngưỡng dân
gian, pha trộn với các truyền thống như chẩn tế, cầu đồng, dùng pháp thuật, yếm
bùa trị tà ma và trị bệnh. Mật tông không có dấu hiệu phát triển rõ ràng ở Việt
Nam, chỉ tuỳ thuộc vào sự thọ trì của từng chùa và của mỗi cá nhân có cơ duyên
đến với tông phái này.
3. Thời kỳ cực thịnh (TK. X đến hết TK. XIII)
Đến thế
kỷ X thì Việt Nam đã trải qua 1.000 năm Bắc thuộc. Chính trong thế kỷ này, đạo
Phật mới thực sự hưng thịnh và có những đóng góp tích cực cho đất nước. Năm 971,
vua Đinh Tiên Hoàng định cấp giáo phẩm cho tăng sĩ và ban chức tăng thống cho
Thiền sư Ngô Chân Lưu thuộc thiền phái Vô Ngôn Thông, và ngài Khuông Việt Thái
Sư, chính thức tiếp nhận Phật giáo làm nguyên tắc chỉ đạo tâm linh cho chính sự.
Cũng chính trong thế kỷ này vua Lê Đại Hành đã mời thiền sư Pháp Thuận và thiền
sư Vạn Hạnh của thiền phái Tỳ Ni Đa Lưu Chi làm cố vấn chính sự. Các thiền sư
Khuông Việt, Pháp Thuận và Vạn Hạnh cũng đã tiếp tục trợ giúp vua Lý Thái Tổ
trong thế kỷ kế tiếp. Phật giáo Việt Nam trong thời kỳ này phát triển tới mức
toàn vẹn và cực thịnh.
Do ảnh
hưởng tư tuởng của vua Trần Nhân Tông và Tuệ Trung Thượng Sĩ đầu thế kỷ XIII, ba
thiền phái Tỳ Ni Đa Lưu Chi, Vô Ngôn Thông và Thảo Đường sáp nhập thành một và
đưa tới sự phát triển của thiền phái Trúc Lâm, là thiền phái duy nhất dưới đời
Trần. Vì vậy, đời Trần có thể gọi là thời đại thống nhất các hệ phái trước đó
của Phật giáo. Tăng sĩ đời Trần không trực tiếp đóng góp vào sự nghiệp chính trị
như các thiền sư đời Lý, nhưng Phật giáo là một yếu tố quan trọng để liên kết
nhân tâm. Tinh thần Phật giáo đã khiến cho các nhà chính trị đời Trần áp dụng
những chính sách bình dân, thân dân và dân chủ. Phật giáo trong đời Trần là quốc
giáo, mọi người dân trong xã hội đều hướng về Phật giáo. Có rất nhiều chùa tháp
quy mô to lớn hoặc kiến trúc độc đáo đã được xây dựng trong thời Lý Trần như
chùa Phật Tích, chùa Đại Lãm, chùa Linh Xứng, chùa Một Cột, chùa Phổ Minh.
4. Thời kỳ phục hưng (TK. XX)
Sang
đến đời Hậu Lê rồi Nguyễn Triều thì Phật giáo phải nhường bước cho Nho giáo, lúc
ấy đang chiếm vai trò độc tôn.Triều đại nhà Nguyễn truyền đến đời vua Tự Đức thì
mất chủ quyền, nước ta rơi vào vòng đô hộ của Pháp. Phật giáo Việt Nam vốn đã
suy vi nay lại điêu tàn hơn. Trong bối cảnh đó, Kitô giáo đã du nhập vào Việt
Nam và dân tộc Việt Nam lại tiếp nhận thêm một tôn giáo mới của phương Tây. Tuy
tinh thần khai phóng dung hợp của Phật giáo suốt mấy thế kỷ qua không còn được
thể hiện trong chính sách quốc gia, văn hoá và xã hội vào thế kỷ XX nhưng Phật
giáo vẫn là tôn giáo chính của dân tộc, đóng vai trò hoà giải giữa các thế lực
tranh chấp, góp phần xây dựng tinh thần dân tộc, bảo vệ nền độc lập của quốc
gia.
Vào
khoảng những năm 1920-1930, trong không khí tưng bừng của Phong trào Chấn hưng
Phật giáo trên thế giới, đặt biệt ở Nhật Bản, Trung Hoa, Ấn Độ và Miến Điện, một
số tăng sĩ và cư sĩ đã phát động Phong trào Chấn hưng Phật giáo tại Việt Nam, từ
đó đưa đến sự thành lập Tổng hội Phật giáo Việt Nam tại miền Bắc vào năm 1934,
đặt trụ sở tại chùa Quán Sứ.
Nhờ
Phong trào Chấn hưng Phật giáo này mà đội ngũ tăng ni được đào tạo qua nhiều
trường lớp và phát triển nhiều ở các tỉnh. Chùa chiền được xây dựng khắp nơi,
nhất là hệ thống chùa Phật học ở các thành thị. Nhiều ngôi chùa ở làng xã được
trùng tu và có chư tăng ni trụ trì. Bên cạnh đó, trong thời kỳ này, có nhiều hệ
phái, môn phái Phật giáo ra đời, như giáo phái Khất Sĩ Việt Nam, Thiên Thai Giáo
Quán Tông, Phật giáo Hoa Tông… Một yêu cầu thống nhất Phật giáo được đặt ra tại
Huế, đưa đến việc thành lập Tổng Hội Phật giáo Việt Nam đặt trụ sở tại chùa Từ
Đàm Huế, hội chủ là Hoà thượng Thích Tịnh Khiết. Đây là một tổ chức thống nhất
Phật giáo ba miền Nam, Trung, Bắc, đồng thời vạch ra một con đường dân tộc nhân
bản, hướng dẫn bước đi Phật giáo vào môi trường tư tưởng và văn hoá, tiếp tục
xây dựng con người và xã hội Việt Nam. Điểm đặc sắc của Phật giáo Việt Nam trong
thế kỷ XX là sự kết hợp của hai giáo phái Nam Tông và Bắc Tông vào năm 1964 để
thành lập Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống Nhất.
Đến
ngày 7-11-1981, sau sáu năm thống nhất đất nước, một Đại Hội với 165 đại biểu
của 9 tổ chức Giáo Hội hệ phái cả nước đã họp tại chùa Quán Sứ Hà Nội đưa đến
việc thành lập Giáo hội Phật giáo Việt Nam. Hoà thượng Thích Đức Nhuận làm Pháp
chủ Hội đồng Chứng minh Trung ương, Hoà thượng Thích Trí Thủ làm Chủ tịch Hội
đồng Trị sự Trung ương và đặt Văn phòng I tại chùa Quán Sứ Hà Nội, Văn phòng II
tại tự viện Quảng Đức, 294 Nam Kỳ Khởi Nghĩa, Q.3, TP. Hồ Chí Minh.
Hiện
nay, 2 vị trên đã viên tịch, người tiếp nối sự nghiệp của vị tiền nhiệm là Hoà
thượng Thích Tâm Tịch hiện trú xứ tại chùa Quán Sứ Hà Nội, Pháp chủ Hội đồng
Chứng minh và Hoà thượng Thích Trí Tịnh trú xứ tại chùa Vạn Đức (Thủ Đức) TP.
HCM, hiện là Chủ tịch Hội đồng Trị sự.
Thống kê một số thành quả của Phật giáo
Việt Nam
Từ khi
du nhập vào Việt Nam đến nay, Phật giáo đã trải qua bao thăng trầm, lúc thịnh
lúc suy, có lúc thống nhất, lúc phân tán, do nhiều nguyên nhân khác nhau, từ đây
Phật giáo Việt Nam đã được thống nhất từ Bắc chí Nam. Các hệ phái Phật giáo vẫn
được bảo lưu, nét đặc trưng trong pháp môn tu hành vẫn được tôn trọng, hệ thống
chùa chiền, tăng ni đã được thống kê, quản lý thống nhất. Theo số thống kê được
công bố trong Hội nghị Thường niên của Giáo hội Phật giáo Việt Nam thì số tự
viện Phật giáo và số tăng ni là 14.303 tự viện, trong đó gồm 13.312 tự viện Bắc
Tông, 469 tự viện Nam Tông nguyên thuỷ và Khmer, 142 tịnh xá khất sĩ, 95 tịnh
thất và 185 niệm Phật đường. Về tăng ni thì có 26.268 vị, có ba học viện Phật
giáo, một Trường Cao đẳng Chuyên Khoa Phật học, 30 Trường Cơ Bản Phật Học, Một
Trường Đào tạo Đội ngũ Giảng viên Hoằng Pháp. Ngoài ra, Giáo hội Phật giáo Việt
Nam đã thành lập được Viện Nghiên cứu Phật học tại TP. Hồ Chí Minh và Phân viện
Nghiên cứu tại thủ đô Hà Nội. Đặc biệt là Hội đồng Phiên dịch và Ấn hành Đại
Tạng Kinh Việt Nam cũng đã được thành lập. Tính đến nay, Hội đồng đã phiên dịch
ấn hành 30 tập kinh được dịch từ chữ Hán và chữ Pali, đây là một thành quả đáng
kể của Phật giáo Việt Nam. Vì đây là lần đầu trong lịch sử Phật giáo Việt Nam,
người Phật tử trong xứ sở này có được một bộ đại tạng kinh bằng tiếng Việt.
Riêng
TP. Hồ Chí Minh có tờ báo Giác Ngộ là cơ quan ngôn luận của Thành hội Phật giáo
và cũng là tờ báo duy nhất của cả nước với 1 tờ tuần báo và nguyệt san. Bên cạnh
đó Phân viện Nghiên cứu Phật học Việt Nam có một tạp chí Phật học xuất bản 2
tháng 1 số và 1 tập văn của Ban Văn hoá Trung ương xuất bản 3 tháng một kỳ.
Tổ chức Giáo hội Phật giáo Việt Nam :
Hiện nay Giáo hội Phật giáo Việt Nam là một tổ chức duy nhất đại
diện cho Phật giáo Việt Nam trong và ngoài nước về mặt pháp lý và được Nhà nước
CHXHCNVN nhìn nhận bằng một hiến chương, hoạt động trên phạm vi cả nước.
* Căn
cứ theo Hiến chương GHPG VN, tổ chức hành chánh của Giáo hội có 2 Hội đồng: Hội
đồng Chứng minh và Hội đồng Trị sự.
Ban thường trực Hội đồng
Chứng
minh có nhiệm vụ:
- Chứng
minh các hội nghị Trung ương Giáo hội.
- Hướng
dẫn, giám sát các hoạt động của Giáo hội về mặt đạo pháp và giới luật.
- Phê
chuẩn, tấn phong các vị giáo phẩm Hoà thượng, Thượng toạ, Ni trưởng và Ni sư của
Giáo hội.
- Nhiệm kỳ
của Ban Thường trực Hội đồng Chứng minh là 5 năm, ứng với nhiệm kỳ của Hội đồng
Trị sự.
Hội
đồng Trị sự: Hội đồng Trị sự là cơ quan lãnh đạo của Giáo hội, có nhiệm vụ ấn
định, soạn thảo nghị quyết chương trình hoạt động của Giáo hội, kiểm soát việc
thực hiện chương trình nghị quyết mà Đại hội Đại biểu Phật giáo Toàn quốc đã đề
ra.
* Cấp
địa phương có Ban Trị sự Tỉnh Thành hội, Ban Đại diện Phật giáo quận, huyện,
thị, xã và đại diện phường, xã. Năm 2000, cả nước có 51 Ban Trị sự Tỉnh Thành
hội Phật giáo. Một vài tỉnh do chưa có tăng ni nên chưa có Ban Trị sự Phật giáo.
NGUYÊN TẠNG
3.
PHẬT GIÁO HOÀ HẢO
So sánh
với các tôn giáo truyền thống lâu đời, Phật giáo Hoà Hảo (PGHH) là một tôn giáo
mới ở Việt Nam. PGHH được sáng lập bởi Giáo chủ Huỳnh Phú Sổ. Ngài quê ở làng
Hoà Hảo, quận Tân Châu, tỉnh An Giang (nay là thị trấn Phú Mỹ, huyện Phú Tân,
tỉnh An Giang). Anh em tín đồ gọi ngài là Đức Thầy. Ngài sáng lập đạo vào ngày
18-5 năm Kỷ Mão (1939), bằng cách xiển dương giáo lý đạo Phật với những thích
nghi cho phù hợp với tín đồ Việt Nam và do Ngài lấy địa danh nơi sinh trưởng làm
biệt danh cho mình nên gọi là PGHH. Hơn nữa, tên của đạo cũng nói lên tôn chỉ,
mục đích là hướng đến sự hoà thuận tốt đẹp.
Nền tảng
của triết lý PGHH là lý tưởng từ bi, bác ái, đại đồng và luật nhân quả của nhà
Phật. PGHH bài trừ những điều mê tín dị đoan. Không sử dụng thịt cá cúng Phật và
không dùng giấy tiền vàng bạc, trai đàn… PGHH không thờ hình tượng nhưng đề cao
thuyết “Phật tại tâm” nên phương thức hành đạo giản dị. PGHH cúng Phật bằng nước
lạnh, hương và hoa: nước lạnh tiêu biểu cho sự trong sạch, hoa tiêu biểu cho sự
tinh khiết, hương tẩy trừ mọi uế tạp. Tín đồ PGHH ăn chay 4 ngày trong tháng Âm
lịch: 14, 15, 29 và 30 (nếu tháng thiếu thì lấy ngày mồng 1). Mỗi ngày hành lễ
hai buổi sớm và tối tại các ngôi thờ trong nhà là Cửu Huyền Thất Tổ, Tam Bảo và
Thông Thiên trước sân.
Tuy là một
tôn giáo mới nhưng PGHH đã tập hợp được nhiều tín đồ ở miền Tây Nam bộ. Hiện nay
PGHH có một Ban Đại diện được Nhà nước công nhận tư cách pháp nhân; đã tổ chức
một đại hội để ban hành Quy chế hoạt động. Giáo hội hiện có khoảng hơn 1.000.000
người. Tín đồ PGHH sống đoàn kết, giúp đỡ lẫn nhau. Nhiều người nêu gương chay
tịnh (ăn chay trường) và tích cực tham gia những hoạt động xã hội.
MINH ĐẠO
4.
ĐẠO CAO ĐÀI
Lược sử khai đạo :Đạo Cao Đài hay Đại Đạo Tam Kỳ Phổ Độ khai sáng tại
Việt Nam vào đầu thế kỷ XX. Ngài Ngô Minh Chiêu là đệ tử đầu tiên của Đức Cao
Đài Thượng Đế từ năm 1921, đứng đầu cơ vô vi - nội giáo tâm truyền. Năm 1925,
Đức Cao Đài thâu nhận các ngài Cao Quỳnh Cư, Phạm Công Tắc, Cao Hoài Sang, Lê
Văn Trung, Lê Văn Lịch, Trần Văn Thụ… làm đệ tử mở đầu cơ phổ độ - ngoại giáo
công truyền. Ngày 23-8 Bính Dần, các môn đồ lập tờ Khai tịch đạo, công khai hoá
hoạt động trước thế quyền đương thời. Đến ngày 14, 15, 16 tháng 10 Bính Dần, đạo
Cao Đài tổ chức lễ Khai Minh Đại Đạo tại chùa Thiền Lâm (Gò Kén - Tây Ninh) do
Hoà thượng Như Nhãn (lúc này là Thái Chưởng Pháp của đạo Cao Đài) đồng ý chuyển
thành Thánh Thất. Sau lễ Khai Minh Đại Đạo, Hội Thánh dời từ Thánh Thất Gò Kén
về làng Long Thành, tỉnh Tây Ninh và xây cất Toà Thánh Tây Ninh.
Tổ
chức Hội Thánh Cao Đài : Căn cứ vào “Pháp Chánh Truyền”, do Đức Cao Đài
ban cho ngày Rằm tháng 10 Bính Dần (1926). Hội Thánh Cao Đài được hình thành gồm
ba đài: Bát Quái Đài, Hiệp Thiên Đài và Cửu Trùng Đài. Bát Quái Đài là nơi Đức
Chí Tôn ngự cùng các Đấng Thiêng Liêng cầm quyền pháp độ rỗi nhân sinh. Cửu
Trùng Đài do Ngài Giáo Tông chưởng quản, dưới có chưởng pháp, đầu sư, phối sư,
giáo sư, giáo hữu, vô số lễ sanh, dưới nữa là các cấp Chánh, Phó Trị sự, Thông
sự và tín đồ. Cửu Trùng Đài thực hiện mục đích, tôn chỉ của đạo Cao Đài phổ độ
nhân sinh. Hiệp Thiên Đài là đài hiệp với Trời, là “điện đài” giúp Cửu Trùng Đài
(hữu hình) và Bát Quái Đài (vô vi) tiếp xúc nhau. Đức Hộ Pháp Chưởng Quản Hiệp
Thiên Đài, hiệp cùng hai vị Thượng Phẩm, Thượng Sanh, và dưới là Thập Nhị Thời
Quân, có nhiệm vụ giữ gìn chơn truyền đạo pháp. Ba Đài liên hệ phân quyền chặt
chẽ không rời nhau như thần, hồn, xác của một cơ thể con người.
Nghi thức thờ phượng :Đạo Cao Đài thờ Thiên Nhãn - Mắt Trời - là một
mắt trái mở sáng, tượng trưng Đấng Chí Tôn vô hình, là Cha chung vạn loại. Đấng
Chí Tôn chỉ có “Một”, nên biểu tượng Mắt Trời cũng chỉ Một. Một còn diễn tả cái
nhìn nhất quán, nhất lý. Mắt Trời là Mắt trái. Theo Dịch lý bên trái thuộc
dương, tượng trưng cho Trời, là trạng thái động, là rộng, mở. Mắt Trời luôn mở
rộng, chiếu sáng giữa vũ trụ bao la để giám sát, điều động vũ trụ vạn loài, ở
mọi nơi, mọi dân tộc, mọi tôn giáo, mọi thời kỳ trong tình thương yêu của Đấng
Cha lành. Do đó Mắt Trời thể hiện tính đại đồng, phổ quát và vĩnh cửu. Mắt Trời
là Tâm, là Thần của vũ trụ. Ở người, mắt là cửa ngõ của tâm hồn, biểu hiện năng
lực của tinh thần. Trời và người đồng nhất, hợp nhất ở Chân Tâm, Chân Thần.
Giáo lý đạo Cao Đài
1.
Ý nghĩa danh xưng Cao Đài và Đại Đạo Tam Kỳ Phổ Độ: Cao Đài là tá danh
của Giáo chủ đạo Cao Đài. Đạo Cao Đài còn gọi là Đại Đạo Tam Kỳ Phổ Độ. Cao Đài
là nơi Trời và con người hợp thành một: “Cao Đài chỗ Thiên nhân hợp nhất” (Thánh
giáo). Cao Đài nói lên tinh thần giải thoát, đại đồng, là điểm gặp gỡ của Vạn
giáo trong tinh thần chân lý có một: “Cao Đài là cái Đài Cao. Vượt lên tất cả
đón rào ngăn che” (Thánh giáo).
Danh xưng
“Đại Đạo Tam Kỳ Phổ Độ” nghĩa là con đường lớn cứu độ khắp nơi trong thời kỳ thứ
ba, hàm ngụ tính sử quan của đạo Cao Đài. Từ khi có loài người, Đức Chí Tôn đã
hai lần mở Đạo (Nhất kỳ và Nhị kỳ, do sứ giả hay Đức Cao Đài chiết thân xuống
thế gian, qua giáo chủ các tôn giáo lớn, để cứu khổ nhân loại. Cả hai danh xưng
Cao Đài và Đại Đạo Tam Kỳ Phổ Độ đều thể hiện tính dung hợp, tinh thần Vạn giáo
nhất lý của đạo Cao Đài.
2.
Nguồn gốc vũ trụ:Trước khi hình thành vũ trụ, có một bản thể tối sơ,
làm cơ nguyên sinh hoá vũ trụ vạn vật. Bản thể ấy là Đạo. Đạo có ba ngôi:
- Vô Cực:
Đạo ở thể tiềm ẩn, là Khí Hư Vô bao quát vũ trụ trước khi phân định đất trời.
- Thái
Cực: Đạo vừa hiển dương, từ bản thể nguyên sơ, chuyển sang cơ nguyên sinh hoá vũ
trụ vạn vật. Thái Cực hàm tàng hai năng lực âm, dương. Âm là trạng thái tịnh,
tạo nên sự ổn định. Dương là trạng thái động tạo nên sự biến dịch. Thái Cực dùng
cơ thể âm dương, mâu thuẫn, tác động, hoà hợp, sinh trưởng biến hoá thành vũ trụ
vạn vật.
- Hoàng
Cực: Đạo ẩn tàng trong con người, làm động năng phối kết giữa Trời và người,
giúp con người siêu phàm nhập Thánh. Đạo ba ngôi cùng một thể, cùng đồng đẳng,
hiện hữu khắp không gian, thời gian, bên trong và bên ngoài vạn hữu. Đó là cơ sở
hình thành ý niệm Thượng Đế vô ngã và hữu ngã, Thượng Đế nội tại và ngoại tại.
3.
Thượng Đế vô ngã và hữu ngã.
<< Trang trước ||
|