Chúa nhật XII Thường niên A - Đừng sợ!
20.06.2008
Mt 10,26-33
ĐỪNG SỢ!
Nàng là một thiếu nữ Rumani trẻ
trung, xinh đẹp, đạo hạnh và có tinh thần tông đồ. Dẫu có lệnh của nhà nước cấm
dạy giáo lý (câu chuyện xẩy ra cách đây hơn một thập niên), nàng vẫn bí mật quy
tụ một số trẻ em để giúp chúng dọn mình xưng tội rước lễ vỡ lòng. Mật vụ biết
được nhưng vẫn để đó. Cho đến một hôm, vào chính vào ngày đám cưới của nàng,
trong lúc hai họ vui vầy bên cô dâu chú rể tràn trề hạnh phúc, nhân viên an
ninh ập vào giữa đám tiệc, trưng bằng cớ về việc nàng vi phạm pháp luật và lập
tức còng tay nàng. Trong lúc ai nấy kinh hoàng, khóc lóc thảm thiết, cô dâu
điềm tĩnh đươc chiếc còng số 8 lên môi kính cẩn hôn lấy và nói: "Lạy Chúa,
con xin cám ơn Chúa đã tặng cho con một món quà nhân ngày cưới của con".
Rồi cô im lặng bước theo đoàn người áp giải... Năm năm sau, cô trở về, thân tàn
ma dại vì bao cực hình, hãm hiếp, gian khổ. May thay, ngưòi chồng vẫn trung
thành chờ đợi cô. Gia đình hoà hợp và cô lại... tiếp tục dạy giáo lý.
1.
Đừng sợ loan báo Tin Mừng
Ngày nay, chúng ta thấy khó
reo rắc Tin Mừng trong thế giới duy vật hoá của chúng ta. Vào thời Mt, hẳn cũng
đã khó khăn rồi. Ta cảm thấy trong các câu nói của Đức Giêsu có một ý muốn
khuyến khích cổ vũ: chớ nản chí, hãy vượt thắng nỗi sợ. Nỗi sợ đây không phải
là nỗi sợ "cá nhân": sợ đau, sợ già, sợ tai nạn, sợ bom nguyên tử.
Nhưng là nỗi sợ trước đòi hỏi của đức tin: sợ liên lụy, sợ truyền bá giáo lý
hay dấn thân trong việc tông đồ khó khăn, sợ mất giờ mất tiền mất sức vào việc
đó, tóm lại là sợ khng muốn công bố Tin Mừng ! Chẳng có gì ngăn nổi sức mạnh sự
bành trướng của chân lý đâu. Lời rao giảng của Đức Giêsu tự nó đã là một hành
vi hết sức khiêm tốn, một "sứ điệp che đậy... nói trong bóng tối, rỉ bên
lỗ tai..." Nhưng ta thấy đó, sau bao thế kỷ, Tin Mừng đã đi vào thế giới
và vượt qua mọi trở ngại. Dĩ nhiên, sau Công đồng Vatican II, chớ nên có thái độ
"đắc thắng tự tôn" song cần khiêm tốn và tế nhị, nhưng không vì thế
mà cứ câm như hến. Dẹp thói sợ hãi dư luận, dẹp kiểu lập luận tránh né: chuẩn
bị đất cho Tin Mừng đã. Bốn thế kỷ Kitô giáo hiện diện trên đất Việt với bao máu
đào tử đạo tưới đậm chưa đủ để chuẩn bị ư? Có lẽ chúng ta sẽ không còn đứng
trước những kẻ tra tấn quyết tâm bắt chúng ta chà đạp thánh giá, nhưng khi
chúng ta cảm thấy xấu hổ về Đức Kitô, chẳng hạn trong môi trường làm việc của
mình, thì hãy nhớ lời cảnh báo của Người lập tức: "Ai nhận Thầy trước mặt
thiên hạ, Thầy sẽ nhận người ấy trước mặt Cha Thầy. Còn ai chối Thầy trước mặt
thiên hạ, thì trước mặt Cha Thầy, thầy sẽ chối người ấy".
2.
Đừng sợ kẻ bách hại đàn áp
"Đừng sợ hãi!". Điệp khúc trở
lại ba lần trên miệng Đức Giêsu (Mt 10,26.28.31). Ta như thấy Đức Giêsu hiên
ngang nói những lời này. Dù sao, Người chẳng phải sợ. Người biết mình sẽ bị
giết, vì mối căm thù của kẻ địch dâng lên quanh Người như một con sóng đáng
ngại, ngay từ khởi điiểm sứ vụ của Người. Nhưng Chúa Giêsu thấy rõ đâu là những
"giá trị đích thực". Người biết rõ từ bên trong, vì là Con
Thiên Chúa. Loài người có thể tấn công sự sống và thân xác. Họ chẳng có quyền
chi trên "sự sống thực" vốn hoàn toàn thoát khỏi tầm tay chi phối của
họ. Ngay Thánh vịnh 123,7 đã nói: "Hồn ta tựa cánh chim, thoát lưới người
đánh bẫy". Các vị tử đạo nếu biết rõ điều đó, người bị bách hại vì
tôn giáo lớn lao hơn kẻ bách hại. Người bị hành hạ vì lẽ công chính cao cả hơn
tên đao phủ. Kẻ bắt bớ xét bên ngoai thì mạnh nhất: y có vũ khí, và có mãnh lực
tàn nhẫn. Nhưng y chỉ mạnh ở mức độ "thú vật" thôi... Người bị bách
hại thì mạnh nhờ một sức mãnh bất khả thắng bên trong mình. Vai u thịt bắp, vũ
trang đầy mình đâu đáng kể. Có "một tâm hồn mạnh mẽ" mới đáng khâm
phục.
Một "phải sợ Đấng có thể tiêu
diệt cả hồn", kiểu nói lạ lùng, nghịch lý! Làm sao có thể giết
được một "linh hồn" thiêng liêng bất tử ! Giết như thế có nghĩa là
gì? Đức kitô muốn quả quyết: nỗi sợ duy nhất của chúng ta phải là sợ mất đức
tin, sợ thiên hạ kéo khỏi Người, khỏi Giáo Hội, khỏi sự sống đời đời với Thiên
Chúa. Đây là một nguyên tắc nghiêm trọng và rõ ràng giúp phân biệt các nỗi sợ
đúng và sai. Cái làm cho Giáo Hội điêu đứng, không phải là những kẻ bắt bớ...
nhưng là nhũng kẻ rời bỏ đức tin! Cái phải động viên toàn lực Giáo Hội, đó là
sự mất mát hay còn thiếu đức tin trong các linh hồn! Khi nghĩ tới những chiêns
dịch vận động dư luận để cứu các đàn hải cẩu, các voi, hay các cảnh bỏ phế, các
di tích điêu tàn... thì người ta đã làm gì để cứu các linh hồn? Đã làm gì để
con người khỏi hư hỏng? khỏi bị tàn phá từ bên trong khi mất tất cả ý nghĩa
cuộc sống?
Nhưng đức tin nói đây không
chỉ là ngấm ngầm, chẳng ai nhận thấy, song cần phải được tuyên xưng. Nhưng
tuyên xưng đây không chỉ là tỏ mình như "tín hữu" khi chẳng có chống
đối hay nguy hiểm nếu nói điều đó, khi điều đó chẳng buộc tội phải dấn thân,cam
kết gì, khi điều đó cẳng thay đổi gì trong cuộc sống củ tôi cả. Đây là,
"tuyen xưng Đức Giêsu" trước một toà án, trước ai đó không đồng ý,
tìm cách buộc bạn phải nói ngược lại, trước ai đó sẽ chế nhạo, hành hạ, bỏ tù
bạn hay mực cả với bạn. Phải chăng tôi đã "tuyên xưng Đức Giêsu" như
thế trước mặt người đời? Đã thực hành đức tin trong những hoàn cảnh ấy? Tôi đặt
vào đó cái giá nào? Tôi hy sinh cái gì? Phải chăng tôi phục vụ Thiên Chúa và
Đức kitô của Người? Hay chỉ bỏ giờ để phục vụ chính tôi "được việc"
của tôi?
Đức tin và tình yêu của ta
chỉ tỏ ra nghiêm túc khi ta nói "Lạy Chúa, con tin ở Chúa"... cho đến
đổ máu nếu cần. Cho đến đổ máu! Điều đó có thể ít khi mặc hình thức tử đạo.
Nhưng thường biểu lộ qua sự trung tín cách anh hùng, qua việc chu toàn bổn phận
thường nhật, qua thái độ can đảm trước những gì xẩy đến, qua việc vui lòng chịu
đựng các thử thách...
3.
Đừng sợ vì đã có Cha trên trời
Để diễn tả điều ấy, Đức Giêsu dùng những kiểu nói
hơi ngoa, đầy tính chất khôi hài dí dỏm: "Hai con chim sẻ chỉ bán được một xu
chứ mấy? Thế mà không một con nào rơi xuống đất ngoài ý của Cha anh em".
Đối với Đức Giêsu, không chi thoát khỏi sự chú ý phi thường của Cha trên trời.
Một biến cố nhỏ nhất cũng được Ngài ước muốn và tiên liệu. Sự chăm chú theo dõi
của Thiên Chúa trên mỗi hành vi chúng ta như thế khiến chúng ta an tâm và tràn
ngập vui mừng: tôi được yêu thương... được yêu thương không chút đãng trí...
không phút ngừng nghỉ. Đấng yêu tôi biết tôi tận những chi tiết nhỏ nhất. Hơn
cả tôi biết mình. Người biết cả số lượng tóc tôi! Vậy hãy để cho Người nhìn
ngắm! Hãy cố gắng nhận thức cách cụ thể rằng sức mạnh lớn lao tạo dựng thế
giới, điều hành của vũ trụ và lịch sử, lúc này đây vẫn trọn vạn quan tâm đến
tôi, dầu có thể tôi đang khổ sở vì đức tin mình: trước mắt Người là Hiền phụ,
tôi "giá trị" hơn mọi con chim của thế giới! Vâng, Lạy Chúa, Chúa
biết rõ mọi cái xảy đến cho con! Chúa chăm sóc và yêu thương con! Nếu thế, làm
sao con hãi sợ? Có thể xảy ra sự gì xấu cho con, nếu con luôn ở dưới cái nhìn
của Chúa?
"Nếu Thiên Chúa bênh đỡ chúng ta, ai còn chống lại chúng ta
nổi?" (Rm 8,31).
Trích trong tập Bạn Đường
|