GPVMenu

 Phim Công giáo online 

 Lịch Phụng vụ GP Vinh 

 Giờ lễ tại các nhà thờ 

 Quỹ Học bổng NTT 

 Giấy tờ - Chứng chỉ 

 ĐCV Vinh Thanh 


_READMORE
 Gia đình Web Giáo phận 
Lam Hồng (Đức tin & VH)

Phim Công giáo

Thánh Ca Online

ĐCV Vinh Thanh

Hội dòng MTG Vinh

Quỹ Học Bổng NTT

GĐ Thánh Tâm GP Vinh

Doanh nhân GP Vinh

Giáo xứ Bảo Nham

Giáo xứ Hòa Ninh

Giáo xứ Làng Rào

Giáo xứ Nghi Lộc

Giáo xứ Tân Lộc

Giáo xứ Trung Nghĩa

Sinh viên CG Vinh

CĐ Vinh Hà Nội
 Tra cứu bài viết 
Tháng Tư 2024
T2T3T4T5T6T7CN
1 2 3 4 5 6 7
8 9 10 11 12 13 14
15 16 17 18 19 20 21
22 23 24 25 26 27 28
29 30          
 <  > 
 Thống kê truy cập 
 Khách: 28
 Thành viên: 000
 Tổng cộng 028
 Lượt tr.cập 055539819
 Từ điển online 
TỪ ĐIỂN ONLINE

 Bookmark & Share 

website security
 
Diễn đàn Giáo Phận Vinh 27.04.2024
DIỄN ĐÀN GIÁO PHẬN VINH :: Xem chủ đề - Truyện sÆ°u tầm và phóng tác.

 Chào mừng bạn đến với diễn đàn GIAOPHANVINH.NET


 Xem bài chưa có ai trả lời 
Đăng ký làm thành viênĐăng ký làm thành viên 

gửi bài mới Trả lời chủ đề này DIỄN ĐÀN GIÁO PHẬN VINH -> Truyện, ký, tiểu thuyết, Ä‘oản khúc...
 Bạn đang theo dõi chủ đề ở chuyên mục : Truyện, ký, tiểu thuyết, Ä‘oản khúc... 
Người đăng Thông điệp
hgdg67
Thành viên
Thành viên


 

Ngày tham gia: 16/07/2007
Bài gửi: 111
Số lần cám ơn: 0
Được cám ơn 12 lần trong 11 bài viết

Bài gửigửi: 28.03.2008    Tiêu đề: Truyện sÆ°u tầm và phóng tác. Trả lời với trích dẫn nội dung bài viết này

Người thợ giày.

Ngày xưa, có một người thợ đóng giày ở một thành-phố nhỏ, thuộc miền Trung-đông. Ông ta làm việc cật-lực cả ngày mà cũng không đủ cơm ăn áo mặc cho lũ con đến tám đứa.

Một buổi sáng, đang rán sức đóng cho xong một đôi giày, tự-nhiên ông cảm thấy xây-xẩm mặt mày. Buông kim, cất chỉ ông thợ giày với tay lấy bình nước uống một ly rồi chán-nản lẩm-bẩm:

-Cực nhọc thế này, thôi thì nếu mà được chết cho khoẻ thì sướng hơn!

Thình-lình, trước cửa thềm nhà ông xuất-hiện một chàng trai khôi-ngô tuấn-tú, ăn mặc bảnh-bao. Ông chưa kịp hỏi chào, thì chàng trai đã cất tiếng:

-Chào ông Hai, khoẻ không ông? Trông ông có vẻ mệt nhọc quá!

Ông Hai trố mắt nhìn, cứ nghĩ sẽ có một khách sộp sáng nay rồi. Chàng trai bước tới vỗ vào vai ông rồi ôn-tồn:

-Ông Hai ạ, tội gì mà chết cho uổng đời, còn trẻ, còn sung sức, lại có một đoàn con tám đứa. Ông phải sống mà lo-toan chứ, chết gì cho uổng!

-Cậu là ai mà biết được điều tôi nghĩ? Mà thực ra tôi cũng đâu có muốn chết bây giờ đâu? Cậu nói cũng hơi kỳ-cục đó!

Chàng trai cười ha hả rồi nói:

-Nói thực với ông Hai, tội gì mà chịu cực khổ vậy, tôi biết ông đang chán-nản muốn chết phứt cho rồi. Nhưng thôi ông Hai ơi! Tôi cũng như ông, ai cũng muốn có lắm tiền nhiều bạc. Tôi có cách này chỉ ông rất dễ dàng kiếm tiền, xài thoải-mái!

-Cậu biết cách nào chỉ cho tôi xem!

Chàng tai ghé tai ông Hai nói:

-Ông bán linh-hồn ông cho tôi!

Ông Hai la lên:

-Ối trời đất ơi! Cậu nói gì vậy, bán linh hồn à? Bán sao được?

-Này nhé, khối người bán rồi, giàu sụ rồi, chỉ có ông là dở hơi còn ngồi đây ôm “cái linh-hồn” mà than-thở thôi!

-Không tôi không bán đâu? Mà tôi cũng chẳng biết bán thế nào cả?

-Dễ dàng lắm, nếu ông chịu bán thì tôi nói.

Ông Hai nhíu mày suy-nghĩ, chẳng biết thằng cha này giỡn hay thiệt đây, linh-hồn mình thì chính mình cũng không thấy, nó muốn mua chắc nó cũng không tài nào “túm được”:

-Được rồi, tôi cũng muốn bán, nhưng cậu phải nói rõ cho tôi biết là cậu trả tôi bao nhiêu và cậu lấy linh-hồn tôi như thế nào?

-Ông chịu rồi phải không?

Nói rồi chàng trai ngồi xuống chiếc ghế cũ kỹ, lôi trong túi ra một tờ giấy trải ra giữa bàn:

-Đây ông Hai, ông ký vào đây! Tờ giấy này nói rõ, ông là ông Hai đồng ý bán linh-hồn cho tôi, trong thời hạn hai mươi năm nữa, tôi sẽ tới để lấy linh-hồn ông. Phần ông, mỗi buổi sáng trước khi mặt trời mọc, ngửa bàn tay ra ông sẽ có một lượng vàng y. Thế nào đồng ý chứ?

-Thế lỡ tôi bán rồi mà không được vàng thì làm sao?

-Ông Hai yên-chí, khi đã bán là có vàng, nếu ông không nhận được vàng thì coi như hợp-đồng đã huỷ bỏ. OK chưa? Ký vào đây đi ông Hai, nhớ là đúng hai mươi năm nữa, không hơn một ngày tôi sẽ tới đây!

Chàng trai nhẹ bước ra khỏi nhà. Ông Hai sau khi ký “hợp-đồng bán linh-hồn” thì xoa tay nghĩ tới lượng vàng mỗi buổi sáng. Chẳng biết thực hư thế nào, nhưng ông cũng bật cười vì chẳng biết thằng cha kia làm cách nào để lấy linh-hồn ông đây!

Chuyện như đùa mà hoá thực, ông Hai có vàng trong tay tiêu xài thoải-mái, con cái ăn sung mặc sướng, cuộc đời đói khổ đi vào dĩ-vãng. Ngày qua ngày, ông yên-chí mọi chuyện cũng chẳng có gì thay đổi, ngoài cuộc sống đã khác xưa.

Một ngày kia, Chúa Giêsu cùng Phêrô đi xuống trần gian thăm dân tình cho biết cuộc sống nhân gian. Sau khi thầy trò đi một vòng trong thị-trấn ghé qua một ngôi nhà khang-trang, thì lại đúng nhà ông Hai. Ông Hai dạo này đã thay da đổi thịt trông như một phú ông, vui-vẻ tiếp khách với bữa cơm thịnh-soạn đầy đủ cao-lương mỹ-vị. Sau bữa cơm, Chúa Giêsu từ-tốn nói với ông Hai:

-Thầy trò tôi rất cám-ơn ông đã tiếp-đãi ân-cần, để đáp lại lòng tốt của ông. Tôi cho ông ba điều ước, bất cứ ước muốn nào ông cũng được như ý cả.

Ông Hai vừa ngạc-nhiên vừa suy-nghĩ, ông Thầy này chắc cũng cao cơ lắm. Ông đang lần lựa thì Phêrô ghé tai ông nói nhỏ:

-Ông hãy xin cho được rỗi linh-hồn!

Chúa Giêsu nhắc chừng Phêrô:

-Này Phêrô, đây không phải là chuyện của anh, hãy để cho ông chủ nhà được tự-do ước muốn.

Ông Hai xoa tay:

-Dạ thưa thầy, nếu được thì Thầy cho ai ngồi vào cái ghế này, nếu con muốn sẽ bị dính vào ghế cho đến khi con cho phép rời khỏi nó.

-Ồ dễ thôi, ông sẽ được như ý. Còn điều thứ hai?

Phêrô lại ghé vào tai ông Hai:

-Ông chủ nhà này, đây là dịp may hiếm có, hãy xin cho được rỗi linh hồn!

-Ơ cái ông này, tôi muốn xin gì thì tôi xin chứ. Xin Thầy cho: nếu ai đứng bên ngoài nhà con nơi cái cửa sổ này, mà con muốn thì bị dính vào đó, cho đến khi con cho ra.

Chúa Giêsu cười:

-Được ta đồng ý.

Thánh Phêrô nhăn-nhó, lại gần ông Hai:

-Ông chủ nhà à, ông chỉ còn một điều ước nữa thôi! Hãy xin cho được rỗi linh-hồn!

Chuá Giêsu bảo Phêrô:

-Anh đừng xen vào chuyện của ông chủ nhà, cứ để ông ấy tự-nhiên lựa chọn điều ước, ông ta có quyền tự-do mà!

-Thưa Thầy, con xin thầy vì tình thương mà cho con xin thay cho ông ta, là cho ông ta được rỗi linh-hồn!

Ông Hai cũng chẳng vừa:

-Thưa Thầy con có cây mận sau nhà, sây trái lắm, mà tụi nhóc hay vào hái trộm phá quá, nếu được Thầy cho đứa nào leo lên mà con muốn là bị dính vào cây, cho đến khi con cho phép ra.

-Được rồi, ba điều ước của ông đều được như ý cả. Thầy trò tôi một lần nữa cám-ơn ông đã tiếp đãi cơm nước rất tử-tế!

Phêrô buồn thiu cùng Chúa Giêsu chào ông chủ nhà ra đi.

Thấm thoát thời hạn hai mươi năm đã gần, chỉ còn mấy ngày nữa thôi. Ông Hai cũng thoải mái chờ đợi như chẳng có gì xảy ra.

Buổi sáng hôm đó, ông Hai đang ngồi ăn sáng thì có tiếng chàng trai năm xưa ngoài cửa:

-Ông Hai ơi, đến ngày giờ rồi, ông nhớ không, chuẩn bị đi nhé!

-Có gì mà vội vàng vậy. Trời đánh tránh bữa ăn, có gì vào nhà ngồi chờ tôi ăn điểm-tâm xong đã rồi hẵng đi cũng không muộn.

Chàng trai bước vào nhà ngồi vào chiếc ghế cũ kỹ, ông Hai ngó ra thấy cũng thằng đó năm xưa nhưng sao bây giờ thấy mặt mũi nó đen thùi lùi. Ông uống nước, lấy khăn lau miệng rồi đi ra ngoài nói:

-Rồi, xong rồi, thôi mình đi.

Chàng trai đứng lên, nhưng…lạ quá, mông nó dính cứng nơi cái ghế, nó nhổm lên nhổm xuống, nó lắc qua lắc lại cũng không tài nào ra được. Mồ hôi vã ra như tắm, cái bản mặt nó đã đen, bây giờ lại càng đen hơn, lại thêm cái luôi lấp-ló đàng sau ngoe-nguẩy, cuối cùng nó đành xuống nước:

-Ông Hai à! Thôi tôi xin ông cho tui đi, tôi gia-hạn cho ông thêm ba năm nữa đó!

-Được, tôi đồng ý!

Chàng trai đó đúng là thằng quỉ, được phép ông Hai nó dứt mông ra vọt lẹ khỏi nhà như một mũi tên!

Ba năm nữa lại trôi qua, lần này rút kinh-nghiệm, thằng quỉ đứng ngoài nhà nhón gót chống tay vào cửa sổ gọi:

-Ông Hai ơi, đến ngày giờ rồi nhé! Chuẩn bị đi thôi!

-Đợi tôi một chút thay quần áo đã, không lâu đâu!

Ông Hai ra ngoài đứng bên thằng quỉ:

-OK. Ta đi thôi!

Thằng quỉ lúng-túng cả hai tay nó không thể nào nhấc lên được, như là có ai hàn vào cái khung cửa vậy, nó vặn nó vẹo muốn gãy cả cổ tay mà không cách nào ra được. Biết lại mắc bẫy nữa, nó ứa nước mắt năn-nỉ:

-Thôi ông Hai ơi, tôi gia-hạn cho ông thêm ba năm nữa, ông thả tôi ra nhé!

Ông Hai cằn-nhằn:

-Cậu làm gì kỳ vậy, mấy lần tôi chờ mà cậu cứ dung-dằng. Lần sau còn vậy thì cậu biết tay tôi.

-Thôi mà ông Hai, tôi nói là ba năm nữa mà!

Rút được tay ra, thằng quỉ chạy trối chết không dám quay lại nhìn! Ông Hai vẫn thoải-mái cho đến hết thời hạn ba năm. Lần này thằng quỉ sợ cái nhà ông Hai quá, không dám đến gần, nó đứng đàng sau góc vườn, gân cổ lên la lớn:

-Ông Hai ơi, chuẩn bị chưa? Đến giờ rồi!

-Tôi cũng sẵn-sàng rồi! Nhưng này, hượm chút đã, ngoài vườn có cây mận đang chín đỏ rực kìa. Hái một mớ đưa về hoả-ngục mà ăn cho đỡ khát!

Thằng quỉ nghe nói bùi tai, mon men đến gần nhìn thì quả đúng như ông Hai nói, mận chín đỏ lừng. Nó nuốt nước miếng nhìn trước nhìn sau rồi leo lên hái ăn thoải-mái.

Ông Hai đã ra đến góc vườn giục nó:

-Được chưa? Tôi chờ cậu đây!

Thằng quỉ trụt xuống, nhưng tự nhiên cả hai tay hai chân và ngay cả cái đuôi của nó cũng dính cứng vào cây mận, nó vùng vẫy lia lịa, mấy trái mận trong túi áo túi quần rớt tung-toé ra hết! Nó vặn vẹo muốn gãy cả lưng mà cũng không ra được. Nó vừa giựt tay giựt chân vừa chửi thề. Ông Hai chạy vào nhà lấy cái đai da ngày xưa thường thắt ngang lưng để đóng giày. Ông vụt lia-lịa vào lưng vào mông nó:

-Tao nói cho mày biết, mấy lần rồi không đi, mày mà còn xớ-rớ tới nhà tao là tao cho chết!

Thằng quỉ bị đòn đau quá, khóc ầm lên, nó thề:

-Tui xin ông, tui xin ông, tui thề là không bao giờ đặt chân đến cái nhà của ông nữa. Cho tui đi, cho tui đi, ông Hai ơi!

-Mày nói thì giữ lời nhé. Một…hai…ba…roi cho mày nhớ!

Vừa nói ông Hai vừa ráng hết sức vụt cho nó ba cái như trời giáng. Nó rứt ra được khỏi cây mận biến mất như làn khói.

Ông Hai vẫn vui hưởng tuổi già trong sự sung-túc. Cho đến một hôm, ông thấy trong người “khó ở”, biết là đến ngày ra đi, ông dặn vợ con lúc nào ông chết thì nhớ bỏ vào hòm cái áo da đẹp nhất ngày xưa ông thường mặc vào mùa lạnh. Rồi ông ra đi thảnh-thơi.

Qua một thế-giới khác, ông Hai nhìn mọi thứ khác thường quá. Ngước nhìn lên phía Thiên-đường rực sáng, ông lững-thững leo lên từng bậc cấp tận cửa, ngần-ngại một lát, ông đưa tay gõ cửa. Thánh Phêrô, hé cửa nhìn ra thấy ông Hai, nhận ra ngay ông già cứng đầu năm nào:

-Ồ! Ông chủ nhà ngày xưa đây rồi! Này tôi đành phải nói thực cho ông biết, ông đã bán linh-hồn cho ma quỉ rồi, sổ Thiên-đàng gạch tên ông từ lâu. Đã bán linh-hồn cho quỉ thì xuống mà ở với chúng. Sorry nhé!

Nói rồi Thánh Phêrô đóng cửa lại. Ông Hai đành thất-thểu lần bước đi xuống. Đến cửa hoả-ngục, ông cũng không muốn vào, nhưng còn lựa chọn nào nữa! Ông gõ cửa. Một thằng quỉ đen thui hé cửa nhìn ra, đột-nhiên nó đóng cửa cái rầm, chốt khoá lách cách mấy lần. Ông Hai nghe nó la lớn bên trong, đúng là thằng quỉ hồi xưa:

-Ông già đóng giày tới đây rồi, lẹ lên tụi bay, khoá cửa trước đóng cửa sau hết lại, bằng mọi giá tụi bay đừng để lão lọt vào trong này. Lão mà vào đây là tụi bay dính chùm, gãy sừng đứt đuôi hết! Đứa nào có gan leo ống khói chun ra đuổi lão đi dùm!

Chẳng thấy thằng quỉ nào ra cả, ông Hai đứng tần-ngần một lúc rồi lại từng bước đi lên cửa Thiên-Đàng. Gõ cửa, Thánh Phêrô hé cửa nhìn ra:

-Lại ông nữa! Đã bảo là tên ông gạch lâu rồi! Không có chỗ cho ông nữa mà!

Ông Hai năn-nỉ:

-Dạ ! Xin thánh Phêrô thương dùm chứ ở dưới đó cũng không cho con vào!

Thánh Phêrô cương-quyết:

-Đã bảo không là không! Chính tôi nhắc ông mấy lần xin cho được rỗi linh-hồn mà ông có nghe tôi đâu!

-Vậy thôi, nếu Thánh-nhân không cho vào thì Thánh-nhân nhận dùm chiếc áo này bận cho đỡ lạnh!

Vừa nói ông Hai vừa cởi cái áo da ra. Thánh Phêrô chưa hiểu ất giáp gì, thì ông Hai giục chiếc áo da vào bên trong hành lang của Thiên-đàng. Thánh Phêrô tròn mắt ngạc-nhiên nhìn theo cái áo, thừa lúc đó, ông Hai len mình lách vào ngồi bệt lên trên chiếc áo.

Thánh Phêrô nổi nóng:

-A! Ông già này, ông không được ngồi đây đâu! Ông phải ra bên ngoài.

-Không, tôi không ra! Chẳng ai cho tôi một chỗ nào nữa hết!

Thánh Phêrô nắm lấy tay ông Hai kéo ra:

-Ông không thể ngồi nơi hành lang này được, phải ra ngoài!

-Không, tôi không ra! Hành lang hành liếc gì cũng được, cho tôi ngồi đây đi mà! Ông Hai trì lại, nhất định không nhúc nhích.

Thánh Phêrô đành vào trong gọi Chúa Giêsu ra phân-trần:

-Lạy Thầy, đây là ông già hồi xưa Thầy trò mình có ghé nhà nghỉ chân. Ông ta đã bán linh-hồn cho ma quỉ rồi. Hồi đó con nhắc ông ta là xin cho được rỗi linh-hồn, ba lần ông ta đều không xin. Bây giờ ông ta đòi vào ngồi đây, con đuổi cách nào cũng không ra!

Chúa Giêsu mỉm cười:

-Thôi! Phêrô ạ, để ông ấy ngồi đây cũng được, dù sao thì ông ta cũng đã làm hết cách để khỏi mất linh-hồn rồi!

Bờ đá xanh.

(Sưu tầm và phóng-tác)
Xem thông tin cá nhân của thành viên gửi tin nhắn Website của thành viên này
Trình bày bài viết theo thời gian:   
« Xem chủ đề trước | Xem chủ đề kế »
gửi bài mới Trả lời chủ đề này DIỄN ĐÀN GIÁO PHẬN VINH -> Truyện, ký, tiểu thuyết, Ä‘oản khúc...


 
Chuyển đến
 
Bạn không có quyền gửi bài viết
Bạn không có quyền trả lời bài viết
Bạn không có quyền sửa chữa bài viết của bạn
Bạn không có quyền xóa bài viết của bạn
Bạn không có quyền tham gia bầu chọn
Bạn không được phép gởi kèm file trong diễn đàn
Bạn có thể download files trong diễn đàn


Copyright © 2013 GIAOPHANVINH.NET :: All rights reserved.
Email biên tập: vinhconggiao@gmail.com || Ban quản trị: quantri@giaophanvinh.net