DIỄN ÄÀN GIÃO PHẬN VINH :: Xem chủ đề - HÃŒNH NHƯ LÀ... TÃŒNH YÊU
Người đăng
Thông điệp
Chuyên viên
Ngày tham gia: 11/08/2007 Bài gửi: 823 Số lần cám ơn: 35 Được cám ơn 440 lần trong 288 bài viết
gửi: 03.09.2007 Tiêu đề: HÃŒNH NHƯ LÀ... TÃŒNH YÊU
******************
Hình Như Là Tình Yêu
******************
Truyện ngắn của Nguyễn Duy-An
Tôi vừa tắm rá»a xong, chÆ°a kịp trang Ä‘iểm đã nghe tiếng chuông gá»i cá»a. Mẹ hẹn 10 giá» sáng nay sẽ “đãi†tôi má»™t tô phở Bắc chÃnh hiệu má»›i khai trÆ°Æ¡ng ở khu thÆ°Æ¡ng xá Eden, vùng Falls Church, Virginia. Bây giá» má»›i hÆ¡n 8 giá» mẹ đã bấm chuông gá»i cá»a. Tôi biết chắc chắn là Mẹ, vì không ai “gá»i cá»a†nhà tôi và o sáng sá»›m Thứ Bảy. Mẹ có chìa khóa nhÆ°ng không bao giá» Mẹ tá»± ý mở cá»a vì tôn trá»ng cuá»™c sống riêng tÆ° của tôi. Tôi má»›i dá»n “ra riêng†sau khi mua được cái “condo†2 phòng ngủ, gần sở là m vá»›i số tiá»n dà nh dụm từ ngà y ra trÆ°á»ng. Lúc đầu Mẹ chỉ muốn tôi ở chung vá»›i Mẹ cho tá»›i khi láºp gia đình, nhÆ°ng nhỠ“ông bố dượng†ngÆ°á»i Mỹ nói thêm và o nên Mẹ đã bằng lòng. ChÃn năm trÆ°á»›c, Mẹ đã nháºn lá»i cầu hôn của David là bạn cÅ© của bố tôi ở đại há»c George Washington. Bố tôi mất Ä‘i trong má»™t tai nạn xe hÆ¡i ngà y tôi má»›i được 5 tuổi! David kiên trì theo Ä‘uổi và chỠđợi gần 10 năm trá»i nên Mẹ đã xiêu lòng “bÆ°á»›c Ä‘i bÆ°á»›c nữa†vì những cảm tình của tôi và cả ông bà ná»™i ngoại dà nh cho David, má»™t ngÆ°á»i Mỹ vá»›i “trà óc và con tim rất Việt Namâ€.
Sau khi và o nhà , vừa treo áo khoác, mẹ vừa khen:
- Con gái mẹ cà ng lá»›n cà ng xinh ra! Mẹ tá»›i sá»›m để nghe con kể tiếp vỠ“anh chà ng†của con. á»i chà ! Có tình yêu có khác...
Tôi Ä‘á» mặt vì lá»i khen của Mẹ. Tối hôm qua lúc Mẹ gá»i Ä‘iện thoại hẹn hôm nay sẽ Ä‘i chÆ¡i riêng vá»›i tôi cả ngà y vì David đã tình nguyện ở nhà “babysit†cáºu ấm Jonathan, để hai mẹ con dá»… dà ng “gỡ rối tÆ¡ lòng...†Tôi đã “báºt mÆvá»›i mẹ trên Ä‘iện thoại vá» má»™t ngÆ°á»i con trai Việt Nam tôi má»›i “để ý†từ mấy tuần nay. Tôi rụt rè Ä‘Ãnh chÃnh:
- Mẹ... Con má»›i nói chuyện vá»›i anh ấy và i lần. Con nể phục anh ấy chứ chÆ°a phải là “yêuâ€.
Mẹ xuỠxòa:
- Sao cÅ©ng được mà . Thuá»· nè... con đã 24 tuổi rồi đó. Ngà y bố con mất Ä‘i, mẹ cÅ©ng chỉ bằng tuổi con bây giá». Mẹ chỉ mong con tìm được ngÆ°á»i bạn Ä‘á»i...
Thấy mẹ rươm rướm nước mắt, tôi vừa lấy giấy “tissue†cho mẹ vừa nhỠnhẹ:
- Mẹ đừng buồn nữa. Con tin chắc rằng bố rất vui khi biết mẹ và David hạnh phúc.
- Cám Æ¡n con. Mẹ yêu thÆ°Æ¡ng và kÃnh trá»ng David, nhÆ°ng mẹ vẫn không quên được bố con. David cÅ©ng hiểu và tôn trá»ng những “phút riêng tư†của mẹ... Thỉnh thoảng David còn kể lại những ká»· niệm thá»i còn là sinh viên và tình bạn vá»›i bố con, nhÆ°ng hôm nay mẹ con mình sẽ nói vỠ“chà ng của con...†Nà o, kể cho mẹ nghe từ đầu.
- Con đã nói với mẹ trong điện thoại rồi, nói hoà i kỳ quá hà .
- Mẹ muốn được nhìn miệng, nhìn mắt khi nghe con kể má»›i hiểu được “tình†con. Con chiá»u mẹ kể thêm lần nữa nhé, con gái cÆ°ng của mẹ.
Tôi hÆ¡i thẹn thùng vì câu nói của mẹ, nhÆ°ng trong lòng cÅ©ng rất vui, mặc dầu tôi chÆ°a biết nhiá»u vá» chà ng:
- Con gặp anh ấy và o một buổi tối tại sở là m, cách đây và i tháng. Anh ấy khoảng 30 tuổi, tên Sơn.
- Hai đứa là m chung sở hả? SÆ¡n - Thuá»·, nghe hợp lắm, váºy mà dấu mẹ hoà i.
- Không phải mẹ à . Anh SÆ¡n má»›i qua Mỹ được gần bốn năm nay, vừa Ä‘i là m vừa há»c đại há»c. Anh SÆ¡n Ä‘i quét dá»n văn phòng trên sở con và o buổi tối! Anh ấy kẹt bên trại tỵ nạn bảy năm, hồi hÆ°Æ¡ng vá» Việt Nam, gần hai năm sau má»›i được qua Mỹ theo diện nhân đạo. Ngà y anh ấy trở vá» Việt Nam, cha mẹ Ä‘á»u đã mất...
- Tội nghiệp quá!
- Hôm đó, con Ä‘ang ngồi trong văn phòng thì anh SÆ¡n và o và xin lá»—i để “quét dá»n văn phòngâ€. Nhìn thấy bảng tên, con trả lá»i bằng tiếng Việt: “Anh SÆ¡n cứ tá»± nhiên, em cÅ©ng Ä‘ang chuẩn bị ra vá»â€. Có lẽ anh ấy ngạc nhiên nhiá»u lắm khi nghe con nói tiếng Việt nên cứ nhìn con chằm chằm. Con mắc cở ghê nÆ¡i mẹ à . Má»™t lát sau anh ấy má»›i lên tiếng:
- Tôi không ngá» cô là ngÆ°á»i Việt vì cái tên Theresa Callahan. Tôi vẫn quét dá»n văn phòng cho cô từ mấy tháng nay...
- Anh SÆ¡n cứ gá»i em là Thuá»· được rồi. Lâu nay chắc anh “háºn†Thuá»· dữ lắm vì văn phòng Thuá»· lúc nà o cÅ©ng bá» bá»™n.
- Không có đâu cô Thuá»· à . Äây là pháºn sá»± của tôi mà . Thôi, để tôi qua phòng khác, bao giá» cô xong việc tôi trở lại.
- Anh SÆ¡n cứ tiếp tục Ä‘i... Äể Thuá»· phụ anh dá»n dẹp cho nhanh.
- Ấy chết. Cô Thuá»· là m thế ngÆ°á»i ta quở tôi đó.
- Không sao đâu anh. Thuá»· dá»n dẹp phòng mình thì đâu có ảnh hưởng gì tá»›i công việc của anh. Hôm nay Thuá»· bù lại những hôm bê bối là m anh SÆ¡n vất vả.
Tôi im lặng mÆ¡ mà ng vá» buổi tối đầu tiên ấy... Tôi cÅ©ng quen biết khá nhiá»u bạn trai Việt - Mỹ nhÆ°ng không hiểu sao tim tôi bị dao Ä‘á»™ng tháºt nhiá»u vì ánh mắt, nụ cÆ°á»i, và nhất là giá»ng nói trầm trầm của SÆ¡n. Tôi vừa giúp SÆ¡n dá»n dẹp văn phòng của chÃnh tôi, vừa “điá»u tra†đá»i tÆ° của chà ng. Bằng má»™t giá»ng nói nghèn nghẹn, SÆ¡n đã tóm tắt tiểu sá» của chà ng cho tôi nghe:
“Số mệnh cuá»™c Ä‘á»i tôi không được thuáºn buồm xuôi gió nhÆ° bạn bè, nhÆ°ng tôi cÅ©ng còn may mắn hÆ¡n rất nhiá»u ngÆ°á»i khác Ä‘ang kẹt lại ở quê nhà cô Thuá»· à . Sau khi tôi thi rá»›t đại há»c, cha mẹ tôi đã gom góp tất cả vốn liếng dà nh dụm cả Ä‘á»i ngÆ°á»i, và còn phải vay mượn thêm của bà con há» hà ng cÅ©ng nhÆ° các anh chị để giúp tôi ra Ä‘i tìm tÆ°Æ¡ng lai... NhÆ°ng tôi đã ra Ä‘i quá muá»™n mà ng! Tôi bị kẹt bên trại tỵ nạn Galang 7 năm dà i trong tuyệt vá»ng, và cuối cùng phải ký giấy tình nguyện hồi hÆ°Æ¡ng. Cha mẹ tôi đã lần lượt qua Ä‘á»i trong thá»i gian tôi bị kẹt bên trại tỵ nạn nhÆ°ng các anh chị đã dấu không cho tôi biết. Ngà y trở vá» quê hÆ°Æ¡ng, tang chế đã thá»±c sá»± phủ kÃn Ä‘á»i tôi! Tuy nhiên, tôi tá»± nghÄ© cha mẹ và các anh chị đã hy sinh chịu Ä‘á»±ng vì tÆ°Æ¡ng lai của tôi nên từ từ tôi đã lấy lại bình tÄ©nh để bắt đầu lại từ con số không. May mắn cho tôi, chÃnh phủ Hoa Kỳ đã cho tôi được tái định cÆ° theo diện nhân đạo. Tôi đến Mỹ muá»™n mà ng, thân nhân há» hà ng không có nên chỉ biết gồng mình chịu Ä‘á»±ng và là m lại từ đầu. Những tháng ngà y kẹt lại ở trại tỵ nạn, những biến cố tang thÆ°Æ¡ng của cuá»™c Ä‘á»i, và nhất là sá»± hy sinh của đại gia đình để lo cho tÆ°Æ¡ng lai của chÃnh tôi là động lá»±c thúc đẩy tôi phải vÆ°Æ¡n lên, không được chán nản thất vá»ng. Gần 4 năm ở Mỹ, nhá» bạn bè hÆ°á»›ng dẫn và giúp đỡ, cÅ©ng nhÆ° cho ‘share’ phòng ở trá», tôi đã có Ä‘iá»u kiện trở lại vá»›i đèn sách để tạo dá»±ng tÆ°Æ¡ng lai nÆ¡i xứ lạ quê ngÆ°á»i. Äêm từng đêm tôi Ä‘i lau chùi quét dá»n để kiếm thêm Ãt tiá»n gởi vá» phụ giúp gia đình các anh chị tôi nuôi các cháu ăn há»c. Và o mùa hè tôi theo bạn bè Ä‘i là m vÆ°á»n, cắt cỠđể kiếm thêm nên cuá»™c sống cÅ©ng tÆ°Æ¡ng đối ổn định. Tôi nhìn và o gÆ°Æ¡ng những ngÆ°á»i Ä‘i trÆ°á»›c để rèn luyện ý chà mà vÆ°Æ¡n lên. Bao nhiêu ngÆ°á»i thà nh công trên đất nÆ°á»›c nà y cÅ©ng Ä‘á»u phải bắt đầu từ hai bà n tay trắng nhÆ° chÃnh tôi, có khác chăng là tôi ra Ä‘i má»™t thân má»™t mình nên cÅ©ng có những giá» phút cô Ä‘Æ¡n tuyệt vá»ng, nhÆ°ng tôi cÅ©ng có những ngÆ°á»i bạn rất tốt. Tôi chấp nháºn gian nan khốn khó để rèn luyện bản thân, tá»± mình vÆ°Æ¡n lên để khá»i phụ lòng mong đợi của cha mẹ lúc còn sinh thá»i!â€
Tôi chỉ thá»±c sá»± trở vá» vá»›i hiện tại khi mẹ khẽ ôm tôi và o lòng và thấm nhẹ khóe mắt cho tôi... NÆ°á»›c mắt tôi lÆ°ng tròng khi nghÄ© lại những “tâm tình†SÆ¡n đã thố lá»™ cho tôi vá» quãng Ä‘á»i đầy gian nan vất vả của chà ng. Tiếng mẹ thoang thoảng bên tai:
- Con gái mẹ Ä‘áºm tình vá»›i “ngÆ°á»i ta†quá rồi!
Tôi nhõng nhẽo với mẹ:
- Mẹ ngạo con hoà i à . Con...
- Mẹ hiểu. Con kể tiếp đi.
- Dạ... Từ đó, má»—i chiá»u con cố tình ngồi nán lại sau giá» là m việc để được gặp “ngÆ°á»i ta†Ãt phút. Con không quên được giá»ng nói, ánh mắt của anh ấy mẹ à . Con cảm thấy là m sao ấy, cứ “ra ngẩn và o ngơ†và đêm từng đêm con thao thức băn băn, suy nghÄ© tháºt nhiá»u vá» những lá»i tâm sá»± của anh ấy. Mặc dầu bố đã mất nhÆ°ng lúc nà o con cÅ©ng có mẹ là bóng mát cuá»™c Ä‘á»i; còn anh ấy, “tứ cố vô thân†nÆ¡i xứ lạ quê ngÆ°á»i, lại còn phải giúp đỡ gia đình các anh chị bên nhà . Con cảm phục anh SÆ¡n nhiá»u lắm và muốn tìm cách giúp đỡ anh ấy phần nà o nhÆ°ng con không biết phải là m sao! Chúng con chÆ°a “đủ thân†để nói thẳng vá»›i anh ấy... Hai tuần rồi anh ấy tìm cách lẩn tránh, mặc dầu hôm nà o con cÅ©ng cố ý ngồi nán lại ở văn phòng, nhÆ°ng anh ấy cố tình chá» tá»›i lúc con phải vá» rồi má»›i đến là m ở khu vá»±c văn phòng của con. Có lúc con gặp anh ấy ở hà nh lang, lúc nà o anh ấy cÅ©ng khuyên con nên vá» sá»›m “kẻo mẹ mongâ€, vì anh ấy vẫn nghÄ© con Ä‘ang ở chung vá»›i mẹ... Con đã kể sÆ¡ qua vá» cuá»™c tình của mẹ và David, và lý do tại sao con mang hỠ“Callahanâ€. NhÆ°ng đã mấy ngà y rồi SÆ¡n không Ä‘i là m! Con há»i thăm má»™t ngÆ°á»i Việt Nam lá»›n tuổi trong nhóm, bác ấy nói hình nhÆ° SÆ¡n đã Ä‘i là m chá»— khác! Mẹ... Con nên là m sao bây giá»?
- Mẹ... Mẹ cÅ©ng không biết! Mẹ nghÄ© SÆ¡n còn nhiá»u mặc cảm. Con nên để cho SÆ¡n má»™t thá»i gian...
- Nhưng anh ấy đã bỠđi là m chỗ khác!
- Nếu đã là duyên nợ thì hai đứa sẽ lại gặp nhau... NhÆ°ng con gái mẹ không được ủ rÅ© âu sầu kẻo mai kia gặp lại, “ngÆ°á»i ta†không nháºn ra được thì khổ to!
- Mẹ... Mẹ lại ngạo con nữa rồi!
- Thôi. Hai mẹ con mình đi ăn sáng kẻo trễ, rồi mẹ “hiến kế†cho...
- Mẹ hứa nhé. Con biết mẹ rất “kinh nghiệm†trong tình trÆ°á»ng.
- Æ hay... Cái con bé nà y cà ng lá»›n cà ng hÆ° ra!
- Con chỉ nói lên sá»± tháºt thôi mà ! Chẳng thế mà David đã phải “chết lên chết xuống†gần 10 năm trá»i vì mẹ... Và bây giá» vẫn “mê†mẹ nhÆ°...
- Thôi! Thôi! Con gái mẹ chỉ nói nhảm!
* * * * *
Hai mẹ con tá»›i sá»›m nên tiệm phở còn vắng khách. Vừa ngồi và o bà n, tôi nghe má»™t giá»ng nói trầm ấm thân quen vá»ng đến từ phÃa trong:
- Cám Æ¡n bác, nhÆ°ng rồi ai lo rá»a tô và quét dá»n phÃa sau?
- Chị Hai đã Ä‘i kiếm và i ngÆ°á»i “Má»…â€, chắc cÅ©ng sắp vá» rồi. Bác cần cháu chạy bà n giúp bác. Bác thấy cháu cẩn tháºn, ăn nói lịch sá»±, và là ngÆ°á»i có trách nhiệm. Cháu lo tổng quát phÃa trÆ°á»›c cho bác chứ mấy đứa kia chỉ biết bÆ°ng phở và thu tiá»n “tip†thôi. Bác và chị Hai đã định nói vá»›i cháu chiá»u qua, nhÆ°ng công việc bá» bá»™n quá, quên mất tiêu. Chị Hai đã sắm sẵn “đồng phục†từ hôm qua rồi, cháu và o thay rồi lo phÃa trÆ°á»›c cho bác. TrÆ°á»›c lạ sau quen, bác tin cháu.
- Cháu cám Æ¡n bác và chị Hai đã tin tưởng cháu. Hy vá»ng cháu không là m bác thất vá»ng và bà con không “bá» tiệm†vì bản mặt của cháu.
Má»™t giá»ng phụ nữ khác:
- SÆ¡n giúp chị hÆ°á»›ng dẫn hai đứa “Mễ†nà y lo phÃa sau dùm chị rồi Ä‘iá»u Ä‘á»™ng mấy đứa kia lo chạy bà n. Äứa nà o không nghe em cứ Ä‘uổi chứ để tình trạng luá»™m thuá»™m mất khách hết.
- Cám ơn chị Hai.
Tôi quay sang nói nhỠbên tai mẹ:
- Anh Sơn trong đó mẹ à . Chắc anh ấy xin được việc ở đây nên nghỉ là m!
- Mẹ nghe giá»ng nói và nhìn nét mặt của con đã đủ biết; “Nghe lén†cÅ©ng Ä‘oán được “chà ng†là ai!
- Mẹ cứ ngạo con hoà i à ! Con bắt Ä‘á»n mẹ đó!
- Thì mẹ Ä‘á»n con tô phở hôm nay đó... Hay để mẹ Ä‘á»n cho ngÆ°á»i bừng phở nhé?
Tôi chỉ thốt được tiếng “Mẹ...†rồi Ä‘á» mặt vì thẹn thùng. Tôi chỉ ngÆ°á»›c lên khi nghe giá»ng nói ai đó quen quen, tá»›i bà n chà o mẹ:
- Chị Hiá»n. Quý hóa quá. Em má»›i chạy ra ngoà i lo tý việc. Không ngá» hôm nay có khách quý đến mở hà ng.
- Thanh. Lâu quá không gặp. Thanh mở tiệm phở nà y à ? Tưởng ai xa lạ... Thuỷ, con chà o dì Thanh đi. Cái Thuỷ ngà y xưa đó.
- á»i giá»i Æ¡i! Bao giá» cho dì uống rượu đây? Xinh quá. Con trai dì còn bé quá chứ không thì...
Tôi vội và ng lên tiếng:
- Cháu chà o dì Thanh. CÅ©ng mÆ°á»i mấy năm rồi, cháu sắp “già †rồi dì Æ¡i. Mẹ nói dì “move†xuống Houston.
- Má»›i vá» lại mấy tháng nay. DÆ°á»›i đó bây giá» ngÆ°á»i Việt nhiá»u, tiệm phở má»c lên nhÆ° nấm, cạnh tranh dữ lắm nên dì vá» lại trên đây thá» thá»i váºn. Chị Hiá»n và cháu ngồi chá» tý. Em và o lo sắp xếp công việc, lát nói chuyện nhé. Má»›i vá» lại lu bu lo giấy tá» mở tiệm nên em cÅ©ng chÆ°a tá»›i chà o hai bác được. Nghe mấy đứa em nói chị và David hạnh phúc lắm, em mừng.
Mẹ lên tiếng:
- Thanh lo công việc đi. Hôm nay hai mẹ con “xé lẻ†nguyên ngà y, lúc nà o tiệm vắng khách mình trở lại nói chuyện.
- Ba giá» chiá»u chị. Äể em bảo chúng nó “đãi†chị và cháu.
- Thanh cứ tá»± nhiên. Äể mình vô chà o bác.
Mẹ theo Dì Thanh và o bếp. Tôi thẫn thá» mÆ¡ má»™ng viển vông: “Tôi đã tìm lại được ngÆ°á»i ta!†Vừa trở lại bà n, mẹ đã mỉm cÆ°á»i nhìn tôi thá» thẻ:
- Bây giá» con gái mẹ khá»i sợ không tìm ra “chà ng†nữa nhé.
- Mẹ đã gặp anh Sơn trong bếp?
- Không. Mẹ chỉ nghe dì Thanh và bác Hiệp khen SÆ¡n nhiá»u lắm.
- Hay mình đi tiệm khác ăn sáng được không mẹ?
- Dì Thanh la chết. Hơn nữa, chẳng phải con gái của mẹ đang đi tìm chà ng đó sao?
- Kỳ quá hà ! Mẹ là m con mắc cở ghê nơi.
Mẹ chÆ°a trả lá»i, dì Thanh đã bÆ°ng ra mấy tô phở Ä‘ang bốc khói thÆ¡m tháºt thÆ¡m:
- Má»i chị và cháu Thuá»· ăn sáng vá»›i em. Ba em Ä‘ang báºn nên “xin kiếuâ€.
Dì Thanh vừa ngồi xuống bà n, vừa liếc và o phÃa trong. Tôi nhác thấy bóng SÆ¡n ẩn hiện sau tấm mà nh mà nh. Hình nhÆ° chà ng nháºn ra tôi. Bốn mắt chạm nhau. Má tôi nóng bừng, thẹn thùng cúi mặt ngẩn ngÆ¡. SÆ¡n có vẻ gầy hÆ¡n... Dì Thanh gá»i vá»›i và o trong:
- Sơn à . Chị nhỠem tý.
Sau má»™t tiếng “dạ†nhá» vá»ng ra. Tôi thẫn thá» ngẩn ngÆ¡ khi chà ng đến gần bên:
- Chị cần chi ạ? Chà o cô Thuỷ. Chà o chị...
- Ủa. Hai ngÆ°á»i quen nhau hả? Äẹp đôi quá! Äây là chị Hiá»n, mẹ của Thuá»·. À, SÆ¡n nên gá»i là dì hay cô chứ ai lại quen con mà gá»i mẹ là chị.
- Cháu chà o dì Hiá»n ạ. Cháu cứ ngỡ dì là chị của cô Thuá»· vì...
- Sơn cứ tự nhiên. Dì có nghe Thuỷ nói vỠSơn.
Tôi run rẩy lên tiếng:
- Mẹ...
Mẹ âu yếm nhìn tôi rồi quay sang dì Thanh:
- Em của Thanh hả? Má»i SÆ¡n ngồi ăn sáng luôn cho vui nhé. Còn sá»›m...
- Tuyệt vá»i! May chị Hiá»n nhắc chứ không em quên mất. à kiến hay. SÆ¡n và o mang thêm tô phở rồi ra ngồi ăn sáng cho vui. Chẳng “bà con há» hà ng†nhÆ°ng ba em còn quý SÆ¡n hÆ¡n mấy thằng con lêu lổng của em nữa đó.
Tôi thấy chà ng cÅ©ng “e lệ thẹn thùng†nhÆ° con gái vì hai má đã bắt đầu “á»ng hồngâ€, lên tiếng “dạ†rồi nhẹ nhà ng quay bÆ°á»›c. Dì Thanh lên tiếng:
- Thuá»· quen SÆ¡n hả? Äược lắm. Vừa hiá»n vừa siêng năng cần mẫn. Ba dì “mê†nó nhÆ° “điếu đổâ€. Mấy ngà y chuẩn bị khai trÆ°Æ¡ng, SÆ¡n đến xin là m và chỉ nháºn rá»a chén, quét nhà phÃa sau. Nó quán xuyến công việc của hai ba ngÆ°á»i “nhÆ° pha†và lúc nà o cÅ©ng vui vẻ nói cÆ°á»i. Thấy mấy đứa “bồi bà n†cứ eo xèo là m reo, ba dì quyết định Ä‘Æ°a SÆ¡n ra lo phÃa trÆ°á»›c... Có cần dì là m mai không? Mà hai đứa đã quen nhau trÆ°á»›c rồi nhỉ. Äúng là già rồi lẩm cẩm!
Dì Thanh nói má»™t hÆ¡i là m tôi “thẹn chÃn ngÆ°á»iâ€. SÆ¡n không trở lại bà n má»™t mình. Ông bác Hiệp cùng Ä‘i vá»›i chà ng. Tôi vá»™i và ng theo mẹ đứng lên chà o ông bác. Ông xua tay bảo ngồi rồi lên tiếng:
- Thanh xÃch qua ngồi bên chị Hiá»n, nhÆ°á»ng ghế bên cạnh ngÆ°á»i đẹp cho SÆ¡n chứ ai lại là m “kỳ Ä‘Ã cản mÅ©i†thế. Thuá»· không phản đối ông bác già nà y chứ? Còn SÆ¡n thì bác đã hiểu bụng nó lâu rồi, nhÆ°ng không ngá» ngÆ°á»i nó trá»™m nhá»› thầm thÆ°Æ¡ng lại là con cháu dá»… thÆ°Æ¡ng ni... Xong. Ta ăn mừng nhé!
Cả SÆ¡n và tôi Ä‘á»u “đỠmặt tÃa tai†vì lá»i nói “thẳng nhÆ° ruá»™t ngá»±a†của ông bác Hiệp. SÆ¡n run rẩy kéo ghế ngồi xuống cạnh tôi và ông bác. Mẹ chỉ âu yếm nhìn tôi tủm tỉm cÆ°á»i. Hai đứa tôi chỉ “nhâm nhi†cho ra vẻ chứ không đứa nà o dám ăn. SÆ¡n lấy lại bình tÄ©nh quay sang há»i nhá»:
- Lâu nay cô Thuá»· vẫn khá»e chứ? Tôi nghỉ là m chá»— đó cả tuần rồi nhÆ°ng không có dịp từ giã cô Thuá»·. Không ngá» hôm nay lại gặp ở đây!
- Dạ. Thuá»· vẫn khá»e. Còn anh SÆ¡n?
SÆ¡n chÆ°a trả lá»i, ông bác Hiệp đã lá»›n tiếng:
- Thằng SÆ¡n nó vẫn khá»e nhÆ°ng tim nó hình nhÆ° Ä‘ang “rÆ°á»›m máuâ€. Nó uống nÆ°á»›c thay cÆ¡m... bây giá» má»›i hiểu tại sao nó lại “mê nÆ°á»›c†đến thế! Cái thằng SÆ¡n nhút nhát nhÆ° con gái. Hóa ra nó bá» việc để trốn cặp mắt Ä‘a tình của con cháu ni.
Dì Thanh lên tiếng đỡ đòn cho tôi và chà ng:
- Ba à ... Ba để cho tụi nhỠtự nhiên.
- Ồ. Xin lỗi. Xin lỗi. Cũng tại thằng Sơn sợ một mình không “kham†nổi nên năn nỉ ba ra đỡ đòn thì ba phải giúp nó chớ. Thôi, mấy đứa tự nhiên. Ba phải và o bếp.
Sơn vội và ng lên tiếng:
- Bác để cháu lo.
- Nói nhảm! Dịp may hiếm có lại tìm cớ trốn tránh là sao hả? Ngồi im đó với Thuỷ và hai “con mẹ†ni.
Nói rồi bác ấy bá» và o bếp. Tiệm đã bắt đầu đông khách nên SÆ¡n xin phép “đi lo pháºn sá»±â€. Dì Thanh trấn an:
- Em ngồi chơi để chị lo cho. Mai mốt “trả ơn†cái đầu heo được rồi.
Chà ng lại “đỠmặt tÃa tai!†Mẹ cÅ©ng tế nhị theo phụ dì Thanh. Hai đứa tôi ngồi im nhÆ° “phá»—ng đá†má»™t lúc lâu. Tôi “hiểu†chà ng, nên lên tiếng trÆ°á»›c:
- Anh Sơn nghỉ việc để trốn Thuỷ, phải không?
- Cô Thuỷ đừng buồn tôi nhé. Tôi... Tôi không dám.
- Anh SÆ¡n đừng “tá»± ty mặc cảm†mãi thế. Thuá»· kÃnh phục anh nhiá»u lắm, anh biết không?
- Tôi chỉ là má»™t ngÆ°á»i tỵ nạn má»›i sang nên không dám nghÄ© xa xôi cô Thuá»· à . Tôi phải vÆ°Æ¡n lên cho khá»i thua kém ngÆ°á»i ta.
- Thuá»· hiểu. NhÆ°ng... Bây giá» Thuá»· má»›i hiểu tại sao anh SÆ¡n chỉ xin dì Thanh là m công việc sau bếp. Anh SÆ¡n trốn tránh má»i ngÆ°á»i vì mặc cảm.
- Cô Thuá»· hiểu lầm tôi rồi. Tôi chỉ tránh mặt má»™t ngÆ°á»i mà thôi.
- Anh trốn Thuỷ?
- Tôi trốn lòng tôi thì đúng hÆ¡n. Tôi... Tôi không dám mÆ¡ má»™ng hão huyá»n.
- Anh SÆ¡n nghỉ việc là m Thuá»· nôn nao. Thuá»· thú tháºt vá»›i anh SÆ¡n nhÆ° Thuá»· đã “thá» thẻ†vá»›i mẹ là Thuá»·... Thuá»· nhá»› “giá»ng nói†của anh SÆ¡n. Thuá»·... Thuá»· Ä‘i tìm anh SÆ¡n mà không gặp.
- Tôi xin lá»—i cô Thuá»·. Äáng lẽ tôi nên chà o cô Thuá»· trÆ°á»›c khi nghỉ việc, nhÆ°ng tôi cứ “là m sao ấy†nên Ä‘Ã nh là m kẻ “vô tìnhâ€.
- Anh SÆ¡n đừng gá»i Thuá»· bằng “cô†được không?
- Cô Thuỷ không sợ mẹ và dì Thanh hiểu lầm sao?
- Mẹ hiểu mà ... Em đã tâm sá»± vá»›i mẹ! Mẹ còn ngạo là “Con gái mẹ Ä‘áºm tình vá»›i ‘ngÆ°á»i ta’ quá rồi!â€
- Ấy chết! Cô... Em... Thuá»· là m thế “anh†biết ăn nói là m sao bây giá»? Anh không phủ nháºn là anh rất quý mến Thuá»·, nhÆ°ng anh không dám.
- Anh SÆ¡n... Cám Æ¡n anh. Thuá»· đã hiểu được lòng anh. Rồi thá»i gian...
- Thuá»·! Thuá»· là m anh cảm Ä‘á»™ng nhiá»u lắm, Thuá»· biết không? NhÆ°ng anh mang nặng mặc cảm là “kẻ thấp hèn†đâu dám trèo cao! Anh đè nén lòng mình và tìm cách chạy trốn. Anh che mắt được bạn bè và cả chị Hai nữa, nhÆ°ng không qua mắt được bác Hiệp. Bác ấy nói “toạc móng heo†ra là bác ấy biết anh Ä‘ang tÆ°Æ¡ng tÆ° hay Ä‘ang thất tình, và lúc nà o cÅ©ng dò há»i để tìm cách giúp đỡ anh nhÆ° “má»™t thằng cháu mồ côiâ€.
Mẹ đã trở lại bà n nhỠnhẹ:
- Bây giá» dì và Thuá»· Ä‘i dạo chợ nhé. Tiệm phở đã bắt đầu đông khách, SÆ¡n phải phụ dì Thanh trông coi. Dì sẽ trở lại chiá»u nay khi vắng khách hÆ¡n. Hôm nà o rảnh rá»—i SÆ¡n ghé nhà dì chÆ¡i cho biết.
- Dạ... Con cám ơn dì. Chà o Thuỷ nhé.
Rồi chà ng lặng lẽ quay Ä‘i. Tôi thẫn thá» theo mẹ bÆ°á»›c ra xe. Tôi nghe tim mình đổi nhịp theo từng bÆ°á»›c chân. Mẹ chỉ nhìn tôi mỉm cÆ°á»i. Tôi cÆ°á»i lại vá»›i mẹ nhÆ°ng e thẹn không biết nói gì. Hình nhÆ° tình yêu Ä‘ang đến trong tim. Tôi thầm thì trong hÆ¡i thở... Em lại nhá»› anh rồi, SÆ¡n Æ¡i! “Là m sao định nghÄ©a được tình yêu?â€
(Cám ơn EM đã yêu anh)
------------------------------
Nguyá»…n Duy-An
Bạn không có quyền gửi bài viết Bạn không có quyền trả lời bài viết Bạn không có quyền sửa chữa bài viết của bạn Bạn không có quyền xóa bài viết của bạn Bạn không có quyền tham gia bầu chọn Bạn không được phép gởi kèm file trong diễn đàn Bạn có thể download files trong diễn đàn