GPVMenu

 Phim Công giáo online 

 Lịch Phụng vụ GP Vinh 

 Giờ lễ tại các nhà thờ 

 Quỹ Học bổng NTT 

 Giấy tờ - Chứng chỉ 

 ĐCV Vinh Thanh 


_READMORE
 Gia đình Web Giáo phận 
Lam Hồng (Đức tin & VH)

Phim Công giáo

Thánh Ca Online

ĐCV Vinh Thanh

Hội dòng MTG Vinh

Quỹ Học Bổng NTT

GĐ Thánh Tâm GP Vinh

Doanh nhân GP Vinh

Giáo xứ Bảo Nham

Giáo xứ Hòa Ninh

Giáo xứ Làng Rào

Giáo xứ Nghi Lộc

Giáo xứ Tân Lộc

Giáo xứ Trung Nghĩa

Sinh viên CG Vinh

CĐ Vinh Hà Nội
 Tra cứu bài viết 
Tháng Năm 2024
T2T3T4T5T6T7CN
    1 2 3 4 5
6 7 8 9 10 11 12
13 14 15 16 17 18 19
20 21 22 23 24 25 26
27 28 29 30 31    
 <  > 
 Thống kê truy cập 
 Khách: 26
 Thành viên: 000
 Tổng cộng 026
 Lượt tr.cập 056098567
 Từ điển online 
TỪ ĐIỂN ONLINE

 Bookmark & Share 

website security
 
Diễn đàn Giáo Phận Vinh 19.05.2024
DIỄN ĐÀN GIÁO PHẬN VINH :: Xem chủ đề - Những BÆ°á»›c Chân Âm Thầm

 Chào mừng bạn đến với diễn đàn GIAOPHANVINH.NET


 Xem bài chưa có ai trả lời 
Đăng ký làm thành viênĐăng ký làm thành viên 

gửi bài mới Trả lời chủ đề này DIỄN ĐÀN GIÁO PHẬN VINH -> Chút ngẫm nghÄ©
 Bạn đang theo dõi chủ đề ở chuyên mục : Chút ngẫm nghÄ© 
Người đăng Thông điệp
BeNho
Quản lý
Quản lý


 

Ngày tham gia: 12/06/2007
Bài gửi: 363
Số lần cám ơn: 32
Được cám ơn 69 lần trong 65 bài viết

gửi email
Bài gửigửi: 07.10.2009    Tiêu đề: Những BÆ°á»›c Chân Âm Thầm Trả lời với trích dẫn nội dung bài viết này

Những Bước Chân Âm Thầm

Nguyên Minh



Tôi gặp em, tình cờ trong một buổi chiều khi hoàng hôn đang nhỏ những giọt nắng cuối cùng xuống nhân gian, khi những cánh chim đang tìm về tổ ấm sau một ngày mải mê kiếm sống. Những cuộc gặp gỡ trong tình cờ luôn mang đến những điều thú vị, khi ta dừng lại trong một khoảnh khắc để chiêm ngưỡng.

Hoàng hôn đến khi những ánh sao lung linh xuất hiện trên nền trời như chứng thực cho bước chân của em. Hình ảnh một con người vội vã trên những bước chân và mất hút về xóm nhỏ phía xa xa trong bóng chiều tà của một ngày sắp tàn, có thể nói là một trong những khoảnh khắc đẹp còn lưu lại trong ký ức của tôi về em. Hình ảnh của một con người dám bước đi giữa lúc bóng đêm đang chực đổ xuống càng làm toát lên vẻ can đảm trong dáng người trông rất nhỏ nhắn của em.

Hoàng hôn, thời điểm của những giao thoa, cũng là thời điểm của những mỏi mệt đua nhau ập đến. Hoàng hôn đến như một dấu chỉ báo hiệu màn đêm đang rũ xuống. Màn đêm ẩn chứa nhiều điều rất lạ, rất lung linh. Trong màn đêm có bóng tối, có sợ hãi, có lo âu, có hy vọng và cũng có cả lời mời gọi thách đố. Trong khi những người khác tìm về tổ ấm khi hoàng hôn buông xuống thì em lại ra đi để thực thi sứ mạng mà em đã quyết tâm chọn làm lẽ sống. Em đã dứt khoát bước ra khỏi chính mình, khỏi sự bình yên và an nhàn trong cái vỏ bọc của hiện tại mà dường như đã trở thành điều mong muốn của nhiều người, để khám phá một miền đất mới với những hứa hẹn của một vụ mùa bội thu.

Hoàng hôn, thời điểm mà người ta chỉ muốn dừng các hoạt động để tìm về những giây phút thư giãn, nhưng đối với em, hoàng hôn lại là một thời điểm của khởi đầu công việc. Bầu trời nhá nhem tối khi em đặt những bước chân đi cách âm thầm của mình. Hoàng hôn, thời điểm mà hầu như không ai muốn hay rất ngại ngùng ra đi, em đã mạnh dạn cất bước đi khi hôm nay, xung quanh em có nhiều người vẫn rất e ngại và sợ sệt. Họ sợ khi phải bước đi một mình. Họ sợ bóng tối, sợ thiệt hại cho bản thân, sợ tiếng tăm, sợ dư luận xôn xao, sợ mất lòng người này người khác. Những thứ sợ sệt đó làm cho họ như co rút vào cái vỏ bọc của bản thân để tìm một sự nhàn hạ trong cuộc sống.

Hôm nay, có rất nhiều người đang muốn lao vào một cuộc thử nghiệm đời mình để tìm ra ý nghĩa bằng các sự kiện. Em lại muốn trải nghiệm đời mình để tìm ra ý nghĩa bằng đặt niềm tin và bước đi trong niềm tin, vì em biết khi niềm tin được đặt đúng chỗ, niềm tin đó sẽ trở thành một sự giải thoát và là động lực sống. Hành trình của một đời người luôn mang dấu ấn của niềm hy vọng dựa trên niềm tin. Em biết rằng sự trải nghiệm cuộc đời của mình bằng niềm tin sẽ dẫn đến niềm hy vọng, một niềm hy vọng rất đáng tin cậy, qua đó em có thể đối diện với thực tại của bản thân, một thực tại cho dẫu có rất nhiều cam go đi nữa thì cũng có thể sống được và chấp nhận được nếu như niềm hy vọng này được bảo đảm và dẫn dắt em đi đến một mục đích, và nếu mục đích này cao cả đến mức có thể biện minh được cho nỗ lực của cuộc hành trình đơn độc của em[1].

Những bước chân của em chứa đựng cả một niềm khao khát dấn thân trong một trái tim đầy sức sống như đang chực tuôn trào. Khi đặt những bước chân ra đi, em đã ý thức sẽ phải đối diện với những thách đố và cả những rủi ro xảy đến giữa đêm trường mênh mông. Không có ai cùng sánh bước với em, em sẽ một thân, một mình, một lối đi. Em bước đi như để chứng thực rằng, em có thể sống, thậm chí có thể chết cho một niềm tin, một lý tưởng và những giá trị mà chính em đã tự do chọn lựa trong những hoàn cảnh cụ thể để kết dệt nên cuộc đời mình. Trong tất cả tự do chọn lựa, chính những bước chân của em sẽ kết dệt định mệnh độc đáo của bản thân để hoàn thành sứ mệnh làm người của mình.

Em đặt những bước chân của mình trong từng thời điểm lịch sử của cuộc đời làm những nhân tố đại diện để tạo nên số phận đời mình! Bởi lẽ, số phận của một con người, ở một góc nhìn nào đó, luôn phụ thuộc vào những khoảnh khắc tự do chọn lựa mang tính sáng tạo của chính họ, bởi lẽ, “con người là một sinh vật siêu việt, một nhân cách tự tự do có khả năng chọn lựa thái độ sống cho mình, vượt lên trên định mệnh, trên những quy định tâm sinh lý và điều kiện của môi trường sống; vì không ai có thể lấy đi cái tự do cuối cùng trong ngôi vị con người”[2].

Độc hành trong âm thầm!

Phải chăng em dám bước đi một mình và dám đối diện với bóng đêm đang chờ phía trước bởi vì em có lý tưởng của em? Và phải chăng em sống có lý tưởng nên em đã dám bước đi một mình giữa đêm trường? Phải chăng hành trình ra đi của em là một cuộc lên đường để đáp trả tiếng gọi mời của lý tưởng mà em đã chọn lựa? Phải chăng hành trình ra đi của em là để tìm ý nghĩa đích thực cho cuộc hiện hữu trong dòng đời, để những tháng ngày hiện diện trong cuộc đời không trở thành vô nghĩa?

Cũng như tôi, em lớn lên trong một mái ấm gia đình ở miền quê, nơi mà phần lớn người dân suốt đời vất vả với ruộng đồng để mưu sinh. Làng quê Việt Nam đa số còn nghèo, nhưng tình quê lại luôn ấm nồng. Người dân quê chân chất, đơn sơ như chính cái giản dị và mộc mạc đến đơn thành của họ. Người dân quê sống cái đơn thành và giản dị của mình bằng tất cả niềm xác tín của mình. Suốt cuộc đời, họ gắn bó với ruộng đồng, nương rẫy và nó đã trở thành một điều gì đó như chính ruột thịt của họ. Đối với họ, khung trời mênh mông, dãi đất hiền hòa, ruộng đồng phì nhiêu như là một phần của đời họ. Họ sống chan hòa giữa đất trời như thể muốn hòa tan vào cái mênh mông đến vô tận của đất trời. Họ đến với nhau bằng tất cả tấm chân tình của người dân quê. Có niềm vui, họ cùng chung vui. Có nỗi buồn, họ cùng san sẻ. Họ sẵn sàng chia sớt cho nhau cái ấm áp của tình người, tình quê. Những điều đó như một phần đã thấm nhập trong em tự bao giờ để giúp em hun đúc lý tưởng sống của mình. Có điều, cuộc sống của những người dân quê rất nghèo. Em hiểu cái nghèo của những người lam lũ nơi quê hương mình. Em thương dân nghèo và muốn thể hiện một điều gì đó cho người nghèo.

Bước vào ngưỡng cửa cuộc đời với những trăn trở lẫn lộn giữa những ước mơ của tuổi mới lớn, em quyết tâm đi tu để rồi có thể phục vụ những người nghèo, những người kém may mắn nơi quê hương mình. Em bước vào đời mang theo những thao thức của tuổi trẻ chập chững vào đời. Em vào đời mang theo tất cả kỷ niệm êm đềm của tuổi thơ. Giữa những ngổn ngang chọn lựa cho hướng đi của đời mình, em đã chọn Đức Kitô vì Ngài là điểm đến, là nơi hẹn hò để có thể trao gửi những tâm tư, những ước muốn cũng như những rung động đầu đời của một chàng thanh niên mới lớn và cả những khát vọng sâu thẳm trong em. Em đã chọn lý tưởng sống của đời mình là gắn bó và phục vụ những người bất hạnh, khổ đau trong xã hội. Em đặt những bước chân của mình dưới sự dìu dắt của Đức Kitô để có thể an tâm bước đi mà không sợ lạc lối vì em đã ý thức được cái mong manh của phận người và tính chất nhất thời của những giá trị trong cuộc đời. Em ý thức được cái mỏng giòn đó để có thể thấy được sự bơ vơ và không có chút giá trị gì trường tồn của mình để dựa vào mà chỉ có thể dựa vào Đức Kitô vì Ngài là chốn bình yên, là chốn tựa nương vững chắc nhất cho cuộc đời. Em đặt để đời mình vào Đức Kitô để có thể thanh thản đến với dân nghèo. Em đến với họ bằng cả tấm lòng thành và chân chất của một người đã sinh ra và lớn lên ở vùng quê nghèo với ăm ắp kỷ niệm của tuổi thơ.

Sinh ra ở vùng nông thôn nghèo, em hiểu được thế nào là cảnh nghèo. Lớn lên trong miền đất nghèo, em hiểu được những giá trị của người nghèo. Em tìm đến nhà tu không phải để chạy trốn hay để thoát khỏi cảnh nghèo, nhưng là để tìm cho ra ý nghĩa sâu xa và căn cốt của cái nghèo trong những năm tu luyện, để rồi hôm nay em lại tìm đến với dân nghèo để cùng sống với họ, cùng chung chia nỗi niềm với họ. Em tìm đến phục vụ những người nghèo nơi đây, những con người rất nghèo, nghèo về vật chất, nghèo về tinh thần, nghèo vì tật bệnh xâm chiếm cuộc đời họ.

Thấu cảm được cái nghèo, em đã ra đi để tìm ý nghĩa của cái nghèo trong nhà tu để rồi trở lại với dân nghèo bằng một lối nhìn, một con tim và bằng cả một cuộc sống hoàn toàn mới mẻ. Em đã chọn một hướng đi cho đời mình là âm thầm sống và phục vụ giữa những con người nghèo khổ này.

Khi đã hiểu và cảm thấu được cảnh nghèo đến xơ xác của quê hương, em không đành lòng đứng bàng quan ở ngoài nhìn vào để than thân, trách phận nhưng trái tim em lại rộn lên một niềm thao thức dấn thân để đóng góp chút sức lực bé nhỏ của mình nhằm góp phần khâu vá chiếc áo tả tơi của quê hương.

Thì ra, cái nghèo của quê hương đối với em lại trở thành động lực giúp em tìm kiếm, khám phá những giá trị để có thể sống giữa dân nghèo. Cái nghèo của quê hương không trở thành nỗi bất hạnh ám ảnh trong em, nhưng lại là bếp than hồng nung nấu nhiệt huyết tông đồ nơi em, để rồi hôm nay sau khi đã được tôi luyện trong môi trường tu trì, em đem cái nhiệt huyết tông đồ của mình để sưởi ấm những tâm hồn đang băng giá trước những “cái nghèo” của thời đại.

Đặt những bước chân tập tễnh xuống đời, hành trang em mang theo là một trái tim thật lòng, một ước mơ dấn thân phục vụ Chúa và tha nhân. Em cất bước ra đi khỏi quê hương, khỏi nơi “chôn nhau cắt rốn” vốn đã gắn bó một thời thơ ấu của em để theo đuổi một giấc mơ. Trong những giây phút trăn trở trên đường đời, em đã biến giấc mơ ấy thành nguyện ước của đời mình là làm một điều gì đó cho quê hương để cuộc đời của em có ý nghĩa hơn, để hoàn thành sứ mạng cao cả là sống trọn một kiếp người giữa quê hương mình. Em đã can đảm chọn lựa và trung thành với hướng đi của đời mình, vẫn biết rằng hướng đi ấy không hoàn toàn suôn sẻ như mong đợi.

Khi nhìn những bước chân tông đồ của em, tôi thực sự nghẹn ngào, bởi sự hăng say đến quên mình trong những bước chân của em. Làm sao người ta có thể hiến trọn tuổi thanh xuân của mình cho lý tưởng phục vụ nếu trái tim không dám mở ra cho tiếng gọi phía trên cao? Và nếu không tha thiết với tiếng gọi từ trời cao, làm sao người ta có thể sẵn sàng đáp trả tiếng gọi ấy để luôn có thể tìm thấy niềm vui trong từng bước chân phục vụ của mình?

Ra đi theo ánh lửa của nhiệt huyết tông đồ được nung nấu từ những tháng năm tu học, bước chân em như rộn lên tiếng reo vui đáp trả lời mời gọi từ trên cao là phải sống giữa lòng dân tộc và gắn bó với quê hương mình[3], hầu có thể góp phần của mình để hoàn thành sứ mạng của cuộc đời mình. Tiếng gọi từ trời cao như luôn thôi thúc em phải sống, hiện diện giữa quê hương để làm sáng lên những giá trị của Tin Mừng nơi em hiện diện, đồng thời để làm cho quê hương thấm đẫm tinh thần của Tin mừng luôn từng ngày văng vẳng trong em, để rồi em có thể mạnh dạn vứt bỏ lại sau lưng những hoài bão, những ước mơ và cả những khát vọng cháy bỏng của một người trẻ để lên đường đáp trả tiếng gọi nơi thẳm sâu tâm hồn. Phải chăng chính cái khát vọng tha thiết với quê hương, muốn dâng hiến cả đời mình cho quê hương đã giúp em trung thành với chọn lựa và can đảm bước đi theo sự dứt khoát lựa chọn cho hướng đi của đời mình.

Trong khi tôi mải miết kiếm tìm và trang bị cho mình học thức, sự hiểu biết trong xã hội, thì em lại tìm đến với một Đấng vô cùng sâu thẳm qua sự hiện diện nơi những con người cùng khổ để chung chia nỗi niềm với họ. Trong khi tôi mải mê với những lo toan về chỗ đứng và sự an nhàn trong xã hội thì em lại lặng lẽ lướt qua những ồn ào của chốn phồn hoa để hiện diện và sống giữa những người nghèo. Em trả lại cho đời những ước mơ, những hoài bão của tuổi trẻ cũng như những kỷ niệm êm đềm của tuổi thơ để đi vào một sự kết hiệp thâm sâu với Đấng đã hóa thân làm người để đồng hành với những người nghèo khổ, bệnh tật.

Trong ý nghĩa này, đâu là giá trị và ý nghĩa đích thực của một đời người?

Em đã không chọn vùng thành thị, chốn xa hoa hay những nơi đầy đủ tiện nghi để phục vụ, nhưng tìm đến với những con người, có thể nói là bần cùng trong xã hội để trải dài tuổi thanh xuân của mình. Em đã và đang dấn thân hoàn toàn cho Đức Kitô để phục vụ những người nghèo khổ, có thể nói, như một ngọn nến tiêu hao đời mình, để làm vơi đi những nỗi đau của tật nguyền, làm vơi đi những khoảnh khắc đau thương của những thân phận mang trong mình sự hành hạ của bệnh tật. Em đã trao trọn cho Đức Kitô những khát vọng thầm kín cũng như những ước mơ cháy bỏng của một thiếu niên để những bước chân tông đồ được thêm thanh thoát, nhẹ nhàng. Phải chăng khi bước chân càng nhẹ nhàng, người ta lại càng dễ dàng bước lên cao. Và để dễ dàng bước lên cao, phải chăng em đã biết cần phải giũ bỏ những gì không cần thiết.

Có thể, những bước chân của em là thầm lặng, nhưng ẩn chứa trong đó là một sức sống dâng trào trong lồng ngực trẻ như em. Vì thế, em đã ra đi theo tiếng gọi từ đáy lòng và em thản nhiên bước đi dẫu biết rằng, phía trước là bóng đêm đang chờ ập đến.

Có thể, những tháng năm tuổi trẻ của em sẽ qua đi, nhưng cái cảm nghiệm về sự san sẻ tình người để làm ấm lên tình người thì vẫn còn đó và sẽ còn đọng lại mãi trong cuộc đời, vì em có lý tưởng của em, vì em biết rõ hướng đi của mình và em hạnh phúc vì em biết rõ con đường em đi sẽ về đâu. Có thể sánh ví những bước chân em như những dấu ấn ghi giữa lòng đời, tuy âm thầm, nhưng đã phác họa hình ảnh của môt người dám quên đi những chuỗi ngày dài của những kỷ niệm, những ước mơ, những khát vọng trong quá khứ để luôn sẵn sàng lao mình về phía trước[4] với một niềm tin tưởng và phó thác trọn vẹn. Những dấu ấn đó, như những chiếc cột mốc được đem cắm giữa lòng cuộc đời để cho những cánh chim mỏi mệt có thể dừng chân hầu có thể tiếp tục hành trình.

Như ánh sao đêm âm thầm chiếu sáng một khung trời, em lặng lẽ trải rộng cuộc đời mình để chung chia nỗi niềm với những con người bất hạnh. Em chấp nhận trải dài những bước chân và tan biến mình đi để góp phần làm vơi đi những trái ngang trong dòng đời, để tình người còn ấm lên giữa lòng cuộc đời.

Xin cho những bước chân âm thầm phục vụ luôn in mãi những hình ảnh đẹp của một đời đã hiến dâng cho Đức Kitô cách trọn vẹn.

_____________________________________

[1] x. Benedict XVI, Thông điệp Spe Salvi, số 1.

[2] Phạm Thị Oanh, Người bệnh ung thư đi tìm ý nghĩa cuộc sống, Luận văn tốt nghiệp, ĐH Mở-BC TPHCM, 1997, tr. 1.

[3] x. Thư Chung HĐGMVN 1980.

[4] x. Pl 3, 13.

_________________
Con cảm tạ vì tất cả của 1 ngày Chúa ban. hoa hồng
Xem thông tin cá nhân của thành viên gửi tin nhắn gửi email
Trình bày bài viết theo thời gian:   
« Xem chủ đề trước | Xem chủ đề kế »
gửi bài mới Trả lời chủ đề này DIỄN ĐÀN GIÁO PHẬN VINH -> Chút ngẫm nghÄ©


 
Chuyển đến
 
Bạn không có quyền gửi bài viết
Bạn không có quyền trả lời bài viết
Bạn không có quyền sửa chữa bài viết của bạn
Bạn không có quyền xóa bài viết của bạn
Bạn không có quyền tham gia bầu chọn
Bạn không được phép gởi kèm file trong diễn đàn
Bạn có thể download files trong diễn đàn


Copyright © 2013 GIAOPHANVINH.NET :: All rights reserved.
Email biên tập: vinhconggiao@gmail.com || Ban quản trị: quantri@giaophanvinh.net