Lược sử Giáo hội Công giáo (Chương VII)
10.05.2008
.
Chương VII
GIÁO HỘI THỜI THƯỢNG TRUNG CỔ (Thế
kỉ V-XI) TAN RÃ VÀ TÁI THIẾT THẾ GIỚI KITÔ GIÁO
Mười thế kỉ ở giữa
thời Thượng cổ và thời phục hưng (thế
kỉ XVI) được gọi là thời Trung cổ. Các nhà nhân bản thế kỉ XVI muốn ám chỉ với
một chút miệt thị, thời kì trung gian giữa họ và nền văn minh cổ đại mà họ muốn
phục hồi. Biết bao biến cố đã diễn ra trong một nghìn năm. Thời Trung cổ gợi
lên cho ta các Đại Giáo đường, thập tự chinh... Nói cách khác cả một Kitô giới.
Nhưng để đạt tới đó chúng ta phải rảo qua sáu thế kỉ đen tối, trong đó văn minh
Âu châu dựa trên Kitô giáo hình thành rất vất vả.
I.
CÁC CUỘC XÂM LĂNG VÀ ĐỊA LÍ TÔN GIÁO MỚI
1. Cuộc xâm lăng của dân Man-di
Những năm đầu thế kỉ V, nhiều sắc dân Germani bị dân Hung nô
áp đảo đã vượt sông Đanubê và sông Rhin
tràn vào đế quốc Rôma. Năm 410, thành Rôma bị dân Wisigothi của Alarico chiếm đóng
và tàn phá. Năm 455 thành Rôma lại bị quân Valđali của Gensenico cướp phá. Năm
476 hoàng đế Rôma cuốïi cùng là Rômalo Augusto bị một người man-di là Odoacro
hạ bệ. Thế giới cổ đại Tây phương không còn nữa, phân thành nhiều vương quốc
man-di.
Nhiều kitô hữu tin là
ngày tận thế đã tới, dân ngoại coi đó như là một hình phạt của thần linh và tội
người ta đã bỏ đạo cổ truyền. Các tín hữu tự hỏi : tại sao các Tông đồ và các
thánh tử đạo không bảo vệ thành, khi thân
xác các ngài đang nằm ở Rôma ? Trong tình thế bi đát này, thường chỉ có Giáo
Hội là định chế có tổ chức tồn tại. Nhiều Giám Mục nắm giữ công việc
hành chính đang tan rã của đế quốc. Tình thế buộc phải thỏa hiệp với người
man-di. Hơn nữa, có những người man-di rất thán phục thế giới Rôma. Việc
Clovis, vua dân Franci theo đạo đem lại nhiều hậu quả quan trọng. Được sự ủng
hộ của người gốc Rôma ở Gallia, Clovis thắng các nhóm Germani theo lạc giáo
Ario, người Công Giáo có Clovis là vua của mình.
2. Cuộc xâm lược của Hồi giáo và người Ảrập
Trước các đế quốc đã
suy sụp là Rôma và Ba-tư, người Ảrập tạo thành một lực lượng quân sự mới. Họ
tung ra các cuộc tấn công như vũ bão, hăng say đón nhậûn cái chết trong “nỗ lực
trên con đường của Thiên Chúa”. Những kẻ xâm lược có thêm lợi thế nhờ thái độ
thụ động của dân vùng Đông phương là Syria và Aicập là những vùng thường xuyên
tranh chấp với Constantinopoli về các vấn đề tín lí và chủng tộc, nên đôi khi
còn có kẻ xâm lược là người giải phóng. Nhiều vùng ở Đông phương và Ba Tư bị
chiếm đóng. Cuối thế kỉ VII đến lượt Bắc phi, dù nơi đây có sự chống cự mãnh
liệt hơn. Năm 711 người Aírập và Berberi theo đạo Hồi đánh Tây Ban Nha, tiến
tới tận Poitiers của Gallia
(732). Tuy không vào được trung tâm Âu châu nhưng người Hồi giáo đã kiểm soát được
cả Địa Trung Hải.
3. Một địa lý mới về tôn giáo
Trọng tâm của Giáo
Hội chuyển rời : các Giáo Hội Kitô cổ kính nhất ở Đông Phương và Bắc Phi rơi
vào ách thống trị của Hồi giáo. Ở Bắc Phi, các cộng đồng Kitô giáo tàn lụi dần.
Những kitô hữu cuối cùng biến mất vào đầu thế kỷ XII. Như vậy trọng tâm Giáo
Hội không là Địa Trung Hải với trung tâm Rôma, nhưng đã dời lên phía Bắc. Sự
hiện diện của người Ảrập trên biển này còn làm cho liên lạc giữa Tây và Đông
thêm khó khăn. Hơn nữa khu vực Tây và Đông đã bị người Slova tràn chiếm vào
cuối thế kỷ VI đầu thế kỷ VII. Những nét
chính của một địa lý kitô giáo mới đã được ấn định.
Đế quốc Byzantino : đế
quốc Rôma đông phương bị mất Syria,
Palestin và Ai cập, được gọi là đế quốc Byzantino.
Tây Phương man-di :
Bên tây phương của các vương quốc man-di, các thế kỷ sau những đợt xâm lăng cho người ta thấy một sự suy tàn
đồng bộ.
II. TÁI THIẾT THẾ GIỚI KITÔ GIÁO LẦN I
1. Phục hưng dưới thời Carôlô
Các vua dòng họ Carôlô
coi mình có bổn phần tái lập trật tự trong Giáo Hội, và gây dựng một chút uy
tín cho Giáo Hội, do đó, có thể coi đây là thời phục hưng dưới triều đại dòng
họ Carôlô.
2. Những thăng trầm của đế quốc Byzantino
Truyền thống
Byzantino coi các ảnh tượng đóng một vai trò sư phạm. Chúng là những “Bài giảng
thầm lặng”, là “sách dành cho người mù chữ”.
Cuối thế kỷ IX khi
Giáo Hội Tây phương lại bị sa sút thì đế quốc Byzantinô bước vào một thời kỳ
rực rỡ. Ngoài các thành công về quân sự và các công trình văn chương, đời sống đan
viện phát triển mạnh mẽ.
3. Công cuộc truyền giáo
Ở Tây Phương, các
cuộc khủng hoảng chính trị ở Đông và Tây, không ngăn cản đà tiến của việc
truyền giáo. Tiền bán thế kỷ VIII, nhà truyền giáo nổi tiếng là Bonifaciô (680
- 754) tổ chức lại Giáo Hội ở Gallia, lập nhiều tòa Giám Mục và tu viện trước
khi tử đạo ở Hòa lan.
- Nơi dân Slova :
Hylạp và Latinh tranh nhau truyền giáo cho người Slova ở đồng bằng sông Danube.
III. TÌNH HÌNH ĐEN TỐI CỦA GIÁO HỘI
1. Thời kỳ đen tối của Tây phương cuối thế kỷ
IX-X
Sự thống nhất của đế
quốc Franci không còn nữa. Hòa ước 843 chia vương quốc thành ba phần : vương
quốc Pháp, vương quốc Đức và một vương quốc trải dài từ Hắc hải tới Nam Ý. Vương
quốc này sẽ sớm biến thành vô số các vương quốc. Ngoài cuộc nội chiến, các đợt
xâm lăng mới làm tan rã hoàn toàn sự ổn định của Tây phương.
2. Giáo Hội trong chế độ phong kiến
Người nắm giữ một
chức vụ trong Giáo Hội có một phần đất, một bổng lộc để sống. Giám Mục là lãnh
chúa và chư hầu như các giáo dân.
3. Đoạn giao giữa Giáo Hội Latinh và Hylạp :
cuộc li khai 1054
Từ thế kỷ V, hố ngăn
cách Giáo Hội Latinh và Giáo Hội Hy lạp không ngừng tăng lên với các lý do
chính trị, văn hóa và tín lý.
Sự dị biệt văn hóa
còn trầm trọng hơn. Hai Giáo Hội không còn hiểu nhau nữa. Đông phương không
biết tiếng Latinh và Tây phương không biết tiếng Hylạp. Người Latinh và Hy lạp
khinh bỉ nhau. Người Hy lạp cho người Latinh là người sống trong vùng tăm tối,
những tên quê mùa, bọn man-di kém văn hóa và háu ăn. Người Latinh lại coi người
Hy lạp là bọn thoái hóa, những tên chẻ
sợi tóc làm tư.
Hai Giáo Hội còn đối
nghịch nhau về các khác biệt về phụng vụ và giáo lý. Với người Hy lạp, nghi
thức là đức tin được diễn tả, còn Tây phương phân biệt dễ dàng hơn giáo lý với
nghi thức.
Đặc sứ của Giáo Hoàng
là hồng y Humberto tha thiết canh tân nhưng ít thông thạo văn hóa Hy lạp và
hoàn toàn thiếu mềm dẻo. Còn thượng phụ Constantinopoli là Cerulariô cũng là
một con người cứng nhắc không kém : không quan hệ với Rôma càng tốt. Vì vậy, ông
là lãnh tụ duy nhất của Giáo Hội Hy lạp. Ở Constantinôpôli,Humberto ra vạ tuyệt
thông cho Cerulariô, Cerulariô cũng ra vạ tuyệt thông cho Humberto.
|