GPVMenu

 Phim Công giáo online 

 Lịch Phụng vụ GP Vinh 

 Giờ lễ tại các nhà thờ 

 Quỹ Học bổng NTT 

 Giấy tờ - Chứng chỉ 

 ĐCV Vinh Thanh 


Xem tiếp...
 Gia đình Web Giáo phận 
Lam Hồng (Đức tin & VH)

Phim Công giáo

Thánh Ca Online

ĐCV Vinh Thanh

Hội dòng MTG Vinh

Quỹ Học Bổng NTT

GĐ Thánh Tâm GP Vinh

Doanh nhân GP Vinh

Giáo xứ Bảo Nham

Giáo xứ Hòa Ninh

Giáo xứ Làng Rào

Giáo xứ Nghi Lộc

Giáo xứ Tân Lộc

Giáo xứ Trung Nghĩa

Sinh viên CG Vinh

CĐ Vinh Hà Nội
 Tra cứu bài viết 
Tháng Tư 2024
T2T3T4T5T6T7CN
1 2 3 4 5 6 7
8 9 10 11 12 13 14
15 16 17 18 19 20 21
22 23 24 25 26 27 28
29 30          
 <  > 
 Thống kê truy cập 
 Khách: 27
 Thành viên: 000
 Tổng cộng 027
 Lượt tr.cập 055374771
 Từ điển online 
TỪ ĐIỂN ONLINE

 Bookmark & Share 

website security
 
Chuyên mục » Suy tÆ°, chia sẻ 20.04.2024
Hôm qua tôi đã khóc
25.08.2007

Đôi lời giới thiệu:
Chị Nguyễn Thị Vinh là trưởng nhóm Tiếng Vọng gồm có khoảng 30 anh chị em thiện nguyện đang xả thân phục vụ các bệnh nhân nhiễm HIV/AIDS. Nhóm được linh mục Chánh xứ Nhà thờ Phú Trung, quận Tân Bình, cho sử dụng hai căn phòng nhỏ để làm nơi tham vấn và khám bệnh miễn phí cho các bệnh nhân, từ thứ hai tới thứ sáu. Ngày thứ sáu có linh mục y sỹ Augustinô Nguyễn Viết Chung, dòng Vinh Sơn, giúp chẩn bệnh và viết toa thuốc. Sau giờ phục vụ tại phòng khám, chị Vinh và các nhóm viên còn đi thăm viếng và chăm sóc các bệnh nhân nằm điều trị tại nhà của họ, và nhóm còn đi tìm thăm những bệnh nhân thương tâm không nơi nương náu, phải nằm ở ngoài đường, có khi ở trong ống cống, hay dưới gầm cầu, trong sự bỏ rơi xa lánh của gia đình và xã hội.

Dưới đây là bài viết đầy tràn xúc động của chị Vinh về hai mảnh đời bất hạnh khốn cùng trong thân phận làm người. Mọi chia sẻ với chị Vinh, xin bạn đọc liên lạc theo địa chỉ email: echovinh@yahoo.com, hoặc điện thoại: (08) 846-0494 hay: (cell) 0908.325899. (Lm Joseph Nguyễn Thanh Sơn, DCCT)

1.
Em đến vá»›i tôi vá»›i má»™t thân thể ốm yếu, mái tóc dài xÆ¡ xác, khuôn mặt gầy gò có đôi mắt to, Ä‘eÌ£p nhÆ°ng chứa đầy sức cam chiÌ£u. Em có cái tên cũng Ä‘eÌ£p: Nguyễn thiÌ£ Thanh Vân. VÆ°Ì€a troÌ€n 30 tuổi, có chồng vaÌ€ một con đều Ä‘ã chết viÌ€ AIDS, em Ä‘ã biÌ£ lây căn bệnh naÌ€y tÆ°Ì€ chồng. Do không hiểu biết, em Ä‘ã dấu hết moÌ£i ngÆ°Æ¡Ì€i kể cả những ngÆ°Æ¡Ì€i thân trong gia Ä‘iÌ€nh. Bây giÆ¡Ì€ bệnh Ä‘ã Ä‘i vaÌ€o giai Ä‘oaÌ£n cuối, chẳng thể dấu ai Ä‘Æ°Æ¡Ì£c nữa, em để mặc cho ngÆ°Æ¡Ì€i thân muốn laÌ€m giÌ€ thiÌ€ laÌ€m vaÌ€ ngÆ°Æ¡Ì€i ta Ä‘ã mách cho em đến với tôi. 

Sau nhiều ngày được chúng tôi chăm sóc tận tình, bệnh tình của em đã khá hơn. Khi sự gần gũi trở nên thân mật, cảm giác an toàn bên chúng tôi, em bắt đầu thổ lộ về cuộc đời của mình. Lúc chưa lấy chồng, em là một hoa khôi của một xứ đạo vùng ven thành phố. Em cũng là giáo lý viên và huynh trưởng Thiếu Nhi Thánh thể của giáo xứ. Rất nhiều anh chàng xếp rồng xếp rắn trước cửa nhà em. Cuối cùng, em cũng chọn được người em ưng ý nhất. Chồng em là con của một ông trùm trong giáo xứ. Em cho chúng tôi coi những tấm hình sinh hoạt của em hồi còn niên thiếu và hình đám cưới của em. Chúng tôi ngạc nhiên đến sững sờ vì cô dâu rất đẹp, tựa như các cô người mẫu. Chú rể cũng rất điển trai, trông thật xứng đôi. Em say sưa kể về đời mình, cặp mắt sáng long lanh. Tôi yên lặng lắng nghe từng lời em nói. Cứ thế, ngày lại ngày, tôi nhận thấy rõ nét vui vẻ và tươi tắn hiện trên gương mặt em. Em không còn cảm thấy cô đơn, lạc lõng nữa. Tôi biết em đã tìm được sự bình an trong tâm hồn!

Rồi một ngaÌ€y noÌ£, bẵng Ä‘i mấy tuần, tôi không thấy em tới lấy thuốc để uống. Nóng ruột, tôi kiếm Ä‘iÌ£a chỉ của em để đến thăm. Chúng tôi phải vất vả lắm mới kiếm ra Ä‘Æ°Æ¡Ì£c nhaÌ€ viÌ€ nÆ¡i ở cũ Ä‘ã Ä‘Æ°Æ¡Ì£c meÌ£ em bán Ä‘i vaÌ€ chuyển sang ở một vuÌ€ng xa hÆ¡n để tránh sÆ°Ì£ thiÌ£ phi của laÌ€ng xóm. ChiÌ£ em dẫn tôi vaÌ€o chỗ em nằm. Trong một góc phoÌ€ng nhỏ heÌ£p, nhiÌ€n thấy em tôi giật bắn cả ngÆ°Æ¡Ì€i, mới có ba tuần lễ không gặp maÌ€ thân thể em bây giÆ¡Ì€ teo tóp laÌ£i nhÆ° một đứa trẻ lên ba, chỉ coÌ€n da boÌ£c xÆ°Æ¡ng. Cặp mắt Ä‘eÌ£p với haÌ€ng lông nheo cong vút ngaÌ€y naÌ€o bây giÆ¡Ì€ trũng sâu. Ánh mắt ấy bỗng vuÌ£t sáng khi nhiÌ€n thấy tôi. Tôi laÌ£i gần cầm lấy baÌ€n tay xÆ°Æ¡ng xẩu của em, Ä‘Æ°a tay kéo laÌ£i mấy sÆ¡Ì£i tóc loaÌ€ xoaÌ€ trước vầng trán nhô ra của khuôn mặt bây giÆ¡Ì€ trông nhÆ° cái hộp soÌ£. Em níu chặt tay tôi vaÌ€ ngheÌ£n ngaÌ€o. Em nói em không muốn chết, taÌ£i sao Chúa laÌ£i bắt em mang căn bệnh naÌ€y? Em khóc laÌ£c cả gioÌ£ng, khóc trong nỗi tuyệt voÌ£ng, đớn Ä‘au. Em Ä‘ang cố gắng chiến đấu với thần chết. Muốn giúp em nhÆ°ng tôi chẳng thể laÌ€m giÌ€ Ä‘Æ°Æ¡Ì£c, chỉ biết nhiÌ€n em maÌ€ hai haÌ€ng nước mắt tôi tuôn rÆ¡i. Tôi không thể cầm loÌ€ng nổi trước mặt em, tôi khóc thÆ°Æ¡ng cho số phận trớ trêu, Ä‘iÌ£nh mệnh sao quá taÌ€n ác vaÌ€ khắc nghiệt với em. Tôi liên tưởng đến hiÌ€nh ảnh em vô tÆ° nói cÆ°Æ¡Ì€i khi tâm sÆ°Ì£ với tôi, nhớ đến những tấm hiÌ€nh em laÌ€ cô dâu xinh tÆ°Æ¡i, kiêu sa lộng lẫy trong chiếc áo cưới soire tÆ°Æ¡ng phản laÌ£i hẳn hiÌ€nh haÌ€i em trong lúc naÌ€y, chẳng lẽ số kiếp con ngÆ°Æ¡Ì€i boÌ£t beÌ€o nhÆ° thế naÌ€y sao? Chúa có đối xử bất công với em không? Em cũng nhÆ° tôi, cũng một thân phận Ä‘aÌ€n baÌ€ maÌ€ sao em gặp phải những nghiÌ£ch cảnh éo le, haÌ€ khắc đến nhÆ° vậy.  Tôi nghĩ số phận của em chắc chắn sẽ khác Ä‘i nếu ngaÌ€y xÆ°a gia Ä‘iÌ€nh em Ä‘i vÆ°Æ¡Ì£t biên trót loÌ£t, hoặc cuộc Ä‘Æ¡Ì€i của em sẽ không đến nỗi khốn khổ nhÆ° thế naÌ€y nếu em gặp Ä‘Æ°Æ¡Ì£c ngÆ°Æ¡Ì€i Ä‘aÌ€n ông khác laÌ€m chồng…

2.
Tôi tìm thấy anh trong một cái ống cống nằm trơ trên mặt lộ cạnh bến xe miền Đông. Anh trốn trong đó để tránh cái nắng gắt của buổi trưa hè. Người thân và bạn bè không cho anh ở nhờ dù chỉ là trên cái vỉa hè, vì anh đang bị mắc phải căn bệnh mà ai nghe cũng phải sợ hãi. Tôi lại gần ống cống, cúi thấp người và gọi anh ra. Anh ngần ngại vì có lẽ anh chẳng biết tôi là ai, và cũng có thể là do mặc cảm nên không muốn ra. Tôi phải dùng lời ngọt ngào để “dụ” anh ra. Một số người ở hai bên đường tò mò tiến lại chỗ chúng tôi và bắt đầu quan sát anh. Tôi nghe họ xì xào: “Đáng đời, ăn chơi cho lắm thì bây giờ phải chịu thôi, mấy thứ này giúp làm gì”. Bỏ ngoài tai những lời bình phẩm, tôi tiếp tục thuyết phục anh. Phải tốn rất nhiều... hơi mới “lôi” được anh ra khỏi cái ống cống, tôi mượn một chiếc ghế của quán cà phê ven đường cho anh ngồi, rồi bắt đầu hỏi về “lý lịch” của anh. Nhưng câu trả lời tôi nhận được là “không”. Cuối cùng tôi hỏi anh là muốn được giúp gì, lúc này anh mới trả lời là muốn được điều trị bệnh vì cả tuần qua anh bỏ ăn, chỉ uống được nước. Tôi chẩn đoán sơ bộ biết anh mắc bệnh lao nên thuê một chiếc xe xích lô chở vào bệnh viện lao Hồng Bàng. Tại đây người ta bắt tôi phải đóng 500.000 đồng mới cho nhập viện và trong khi điều trị tôi phải đóng tiền tiếp tục cho đến khi bệnh nhân xuất viện. Chúa ơi! biết lấy tiền đâu ra bây giờ? Việc này làm tôi bối rối, tôi thầm nguyện cầu. May sao, tôi gặp được một ông bác sĩ người Công giáo, cũng làm việc tại bệnh viện này. Nghe tôi trình bày, ông bác sĩ nói tôi chịu khó đóng cho anh 500.000 đồng để nhập viện, phần còn lại để ông lo cho. Tôi mừng húm. Bây giờ chỉ còn phải lo cái ăn cho anh ấy hàng ngày nữa là xong. Người ta mách cho tôi biết ở cuối bệnh viện có các Sơ chuyên phục vụ bữa ăn từ thiện. Tôi xuống tìm gặp các Sơ để “ngoại giao”. Các Sơ đồng ý, tôi đưa tên tuổi và số phòng nằm của anh cho Sơ. Đến lúc này, tôi mệt lử cả người nhưng ra về lòng lại thấy nhẹ nhàng, thanh thản…

Cứ vào chiều thứ bảy hàng tuần, chúng tôi thay nhau đến thăm, mua quà bánh và những thứ cần dùng cho anh. Tuần nào vì nhiều công việc chúng tôi không đến được thì anh buồn bã, trông chờ. Thấm thoát hai tháng trôi qua, anh được xuất viện, sức khoẻ của anh cũng đã được hồi phục. Tôi đoán anh không dám làm phiền tôi nữa, vì đã lặng lẽ rời bệnh viện mà không hề cho tôi biết. Một tuần sau, có người phone báo tin cho tôi ở quận Phú Nhuận có một người mắc bệnh AIDS đang nằm trước cửa nhà họ. Tới nơi, tôi nhận ra là anh. Thấy tôi, anh đưa mắt nhìn như cầu cứu. Mới có 1 tuần mà sắc diện anh trông xuống dốc hẳn đi. Tôi lại phải đi tìm một nơi ở cho anh. Tôi cùng với mấy nhóm viên thuê cho anh một “túp lều” rộng 9m2 ở mãi tận quận Bình Tân. Phải đi xa như thế tiền thuê mới rẻ! Lần này chúng tôi phải đi sắm nồi niêu soong chảo, bát đĩa, bếp nấu… và nhiều vật dụng linh tinh để anh tự thân nấu ăn. Hàng tuần, chúng tôi lặn lội tới nơi ở của anh để đưa thuốc uống điều trị bệnh và đưa tiền cho anh mua thức ăn. Ở đây, xa thành phố ồn ào, cây cỏ nhiều, còn một khoảng trời xanh rộng rãi nên bầu không khí thiên nhiên thật tốt cho người bệnh. Một buổi chiều nọ, anh ngỏ ý xin thêm tiền nhưng tôi không cho vì nghĩ nếu là tôi thì với số tiền này cũng sống tạm được. Kể từ lúc đó tôi không thấy anh đòi hỏi gì nữa.

Rồi sức khoẻ anh ngày một yếu dần, lúc này anh mới chịu “tiết lộ” về đời tư của mình cho tôi nghe. Ngày xưa, anh là một trưởng Công an của một phường ở quận BT, anh đã có vợ và 1 con trai 16 tuổi, nhưng vợ con anh đều đã từ bỏ anh lâu lắm rồi. Anh không dám quay về để xin lỗi và gặp mặt đứa con thân yêu nữa, tài sản của anh có tới 3 căn nhà phố lầu, nhưng đã bay theo những cuộc ăn chơi trác táng của anh hết rồi. Lúc còn tiền của - xung quanh anh rất nhiều bạn bè, bây giờ thân tàn ma dại chẳng còn một ai thèm ngó tới, nhất là lại mắc thêm căn bệnh này nữa, họ lại càng kinh tởm, xa lánh. Anh cho biết còn một người anh trai hiện đang làm thiếu tá CSCĐ thành phố và cho tôi số điện thoại của ông anh để tôi liên lạc giúp, nếu anh có mệnh hệ gì (sau này tôi đã bị ông thiếu tá này từ chối thẳng khi nghe nói về anh). Anh tâm sự với tôi với giọng buồn rầu nhưng bình thản. Anh cảm ơn tôi và ngỏ ý là rất tiếc không có cơ hội để đền đáp.

Một tuần sau, chúng tôi tới thăm, thấy hai con mắt của anh trũng sâu xuống, tôi hỏi thăm về sức khoẻ thiÌ€ anh cho biết ba ngaÌ€y qua anh Ä‘i tiêu chảy rất nhiều. Linh cảm laÌ€ anh không coÌ€n  sống Ä‘Æ°Æ¡Ì£c bao lâu nữa, tôi vội gởi anh về Trung Tâm Mai HoaÌ€ laÌ€ nÆ¡i maÌ€ các SÆ¡ lo giúp cho những ngÆ°Æ¡Ì€i mắc bệnh AIDS không thân nhân Ä‘Æ°Æ¡Ì£c về với Chúa biÌ€nh an. Anh về đây Ä‘Æ°Æ¡Ì£c hai tuần lễ, SÆ¡ Giám Đốc phone cho tôi báo tin sức khoẻ anh rất kém, có lẽ không qua khỏi vaÌ€ anh rất muốn gặp tôi. DuÌ€ bận rộn vaÌ€ xa xôi, sáng hôm sau tôi cũng cố gắng thu xếp công việc tới với anh để thoả ý nguyện của ngÆ°Æ¡Ì€i sắp liÌ€a trần.

Khi tôi bước chân vào tới cửa phòng, tôi thấy anh đang nằm thở thoi thóp, hàm đã cứng không còn nói được gì nữa. Vậy mà không hiểu sao, khi biết tôi có mặt, anh như tỉnh lại. Tôi cầm tay anh hỏi còn nhận ra ai không, anh chớp mắt khẽ gật đầu. Giữa khoảnh khắc sự sống và cái chết, tôi thầm thì với anh những lời an ủi, khích lệ anh sắp về thiên đàng gặp Chúa là nơi mà anh được hưởng hạnh phúc thực sự. Cặp mắt nhợt nhạt của anh nhìn tôi chăm chăm, miệng ú ớ muốn nói gì đó, nhưng không ai hiểu được anh muốn nói gì.

Một Sơ đứng bên cạnh hỏi anh còn muốn gặp ai nữa, anh cố gắng phát âm nhưng không được. Tôi chợt hiểu ra, nên hỏi anh còn muốn gặp đứa con nữa phải không, anh mừng quá chớp mắt. Nhưng giờ ra đi của anh đã cận kề và tôi cũng chẳng biết con anh ở đâu mà tìm. Tôi đành phải nói cho anh yên lòng là con anh hiện rất ngoan, học giỏi và đang sống rất tốt với mẹ nó, nếu sau này có cơ hội gặp, tôi hứa sẽ chuyển ý của bố nó đến với nó. Nghe tôi nói vậy anh nhìn tôi như cảm ơn, tôi hỏi anh còn muốn gì nữa không, anh lắc nhẹ đầu rồi nhắm mắt lại và từ đó không nói gì nữa.

Biết anh chuẩn bị được Chúa rước về, chúng tôi hát nhè nhẹ bài “Trong trái tim Chúa yêu nhân từ” cùng hiệp thông với anh. Khi chúng tôi kết thúc bài hát là anh trút hơi thở cuối cùng. Hồn của anh đã bay về với Chúa. Tôi đưa tay vuốt mắt cho anh lần cuối cùng và thầm nhủ: từ nay tôi sẽ không bao giờ còn gặp anh nữa, không còn phải lo đến chiều thứ bảy đi thăm anh, không còn cơ hội để lo đến miếng ăn, chỗ ở cho anh, tôi sẽ không còn…

Nghĩ đến đây tự dưng nước mắt tôi tuôn trào, tôi khóc ngon lành trước mặt các Sơ ngơ ngác nhìn. Không ai hiểu được tại sao tôi không thân thích, họ hàng, không bạn bè, không thân cận mà tôi lại khóc thương anh đến thế. Vâng, đúng như vậy, chỉ có mỗi mình tôi hiểu là tại sao tôi khóc thôi. Tôi khóc vì hối hận – tại sao tôi lại không đối xử tốt với anh thêm một chút nữa nhỉ? Nhưng những giọt nước mắt của tôi muộn màng mất rồi vì tôi nhớ đến lúc anh còn sống, còn ăn uống được, anh đã xin tôi thêm tiền và tôi đã keo kiệt mà không cho.



Nguyễn Thị Vinh



  In bài này    Lưu dạng file    Gửi bài này qua Email


Những bài khác:



Gửi bài
Lên đầu trang
  Tin - bài mới nhất 
Lễ Chúa Thánh Thần Hiện Xuống: Các bài suy niệm & chú giải Lời Chúa
Văn phòng TGM: Thông báo về Thánh lễ cao điểm Năm Thánh kỷ niệm 100 năm thành lập Tuần Chầu Lượt
Đức Giáo hoàng Phanxicô gặp Giáo chủ Giáo hội Chính thống Czech và Slovak
Giáo xứ Yên Đại: Khai mạc Tuần Chầu lượt trong Năm Thánh Thể Giáo Phận
Vòng loại Cuộc thi Tri thức Tôn giáo Cộng đoàn Vinh tại Hà Nội 2018: Cử hành và Sống Đức Tin
Chúa nhật Lễ Chúa Thăng Thiên, năm B: Các bài suy niệm & chú giải Lời Chúa
Hội Dòng Chị Em Bác Ái Gioanna Antida Thouret: Thông báo tuyển sinh năm 2018
Giáo xứ Hòa Ninh: Khánh thành nhà thờ giáo họ Minh Lệ
Tòa Giám mục Giáo phận Vinh: Thông báo Lễ Truyền chức Phó tế cho các Đại Chủng sinh khóa XII
Hội Dòng Mến Thánh Giá Vinh: Thông báo Khóa học âm nhạc hè 2018
Thiên chức làm Mẹ của Đức Maria
Di dân Giáo phận Vinh tại Miền Nam: Bế mạc Giải Bóng đá Truyền thống Cúp Phục Sinh lần thứ VII
Thư Rao về việc truyền chức Phó tế cho Thầy G.B. Đoàn Văn Huy
Tuần Chầu lượt tại các giáo xứ Nghi Lộc, Làng Anh và Vĩnh Phước (Hà Tĩnh)
Thánh lễ Cao điểm Tuần Chầu giáo xứ Kẻ Mui: 14 tân tòng lãnh nhận các Bí Tích Khai Tâm

  Hỗ trợ Web GPVinh 

  Nghe Lời Chúa 


  5 phút suy niệm 


  Các Giờ Kinh Phụng Vụ 


  Vị Thánh trong ngày 


  Web Lam Hồng 


  Đăng nhập/Đ. ký 
Bí danh
Mật khẩu
Mã kiểm traMã kiểm tra
Lặp lại mã kiểm tra
Ghi nhớ

  Giáo Lý - Đức Tin 


  Bác ái xã hội - Caritas 


  Tài liệu mới 
  Danh sách các thầy khóa XII được truyền chức Phó tế
  ThÆ° Rao Truyền chức Phó tế khóa XII
  ThÆ° Rao Truyền chức Phó tế khóa 12
  HÆ°á»›ng dẫn Mục vụ Thánh nhạc
  "Sống Và Yêu Thật Lòng" / Lm. Micae – Phaolô Trần Minh Huy, PSS
  Tông Huấn Amoris Laetitia (Niềm Vui Yêu ThÆ°Æ¡ng) của Đức Phanxicô
  Yêu ThÆ°Æ¡ng là sứ mệnh của chúng ta - Để gia đình sống dồi dào
  Văn bản Đàng Thánh Giá do ĐTC chủ sá»± ngày Thứ Sáu Tuần Thánh 03/04/2015
  Æ n Gọi Và Sứ Mạng Của Gia Đình Trong Giáo Há»™i Và Trong Thế Giá»›i Ngày Nay
  ÄÃ ng Thánh Giá thứ Sáu Tuần Thánh năm Tân Phúc Âm hóa đời sống giáo xứ - 2015
Xem tiếp...

  Radio Công giáo 



Copyright © 2013 GIAOPHANVINH.NET :: All rights reserved.
Email biên tập: vinhconggiao@gmail.com || Ban quản trị: quantri@giaophanvinh.net