Sáu điều bạn nên ngừng nói với một đứa trẻ
27.05.2017
Sáu điều tiêu cực bố mẹ nên ngừng nói và thay vào đó những chọn lựa tích cực. Các bậc bố mẹ! Những lời chúng ta thường đi quá xa những gì chúng ta dự định nói. Đứa trẻ, với những quan điểm và cách tiếp cận khác biệt của chúng, chúng sẽ không nghe những thứ giống nhau và những yếu tố làm chúng căng thẳng.
“Thay vì tạo ra một trò chơi quyền lực và trừng
phạt, với vẻ bên ngoài của quyền ực, tốt hơn là nên lắng nghe đứa trẻ” đây
là lời khuyên của nhà tư vấn tâm lý Isabelle
Filliozat, tác giả của cuốn sách Hiểu cảm
xúc của trẻ nhỏ. Đối thoại là điểm xuất phát hoàn hảo để giải quyết một
tình huống phức tạp. Chúng ta phải tìm ra những từ ngữ đúng đắn để mở ra một cuộc
hội thảo và để đứa trẻ bày tỏ điều chúng cảm nhận, sau đó hướng dẫn chúng theo
giải pháp đúng đắn, trái ngược với việc làm chúng xấu hổ đến phải biện minh.
Ở đây có 6 ví dụ về các câu tiêu cực và các chọn
lựa tích cực của chúng, theo Isabelle Filliozat.
1. Câu tiêu cực:
“Con không thể chịu nổi/ không thể làm được.”
Câu
này đến từ một người bố, người mẹ ở phương án cuối cùng. Căng thẳng dẫn họ đến
việc tấn công những đứa trẻ và công kích chúng trong cơn giận. Đây là những lời
nói vô cùng bạo lực và độc ác. Đứa trẻ có thể bị làm tê liệt, khô héo và rơi
vào im lặng. Nhưng rất nhanh, cơ thể đứa trẻ giãn ra và chúng trở nên hung dữ. Chúng
sẽ tiếp tục tấn công, chúng không chống lại bố mẹ nhưng sẽ chống lại một trong những
người anh, chị, em của chúng. Sự hung dữ của chúng là phản ứng căng thẳng cực
đoan, một hành vi tràn bờ.
Chọn lựa thay thế tích cực là: “Bố / mẹ nhận ra rằng, hôm nay chúng ta đã
đi ra ngoài không đủ và rằng con không có giải pháp nào khác hơn là nhảy vào giường
con”
2. Câu tiêu cực: Đi vào giường con ngay!
Đây
là một sự độc đoán rất khó khăn cho đứa trẻ có thể hiểu. Câu này có hai nghĩa
tiêu cực, là: “Ta không muốn nhìn thấy
con ở đây” và “Ta không muốn nhìn thấy
con, khi con đang cư xử không đúng đắn”. Phải, khi một đứa trẻ cần bố mẹ
chúng nhất, chúng được bảo đi chỗ khác và bị cô lập riêng. Các vùng căng thẳng
của não được kích hoạt. Trẻ càng nhỏ càng cần bố mẹ uốn nắn cảm xúc của chúng.
Trước lứa tuổi 13 – 14, chúng không thể điều khiển cảm xúc của mình. Một phần của
quá trình học tập liên quan đến việc đặt từ ngữ vào cảm xúc. Nếu chúng ta nói với
một đứa trẻ: “Ta nhìn thấy nước mắt trong
mắt con”, chúng ta giúp chúng nhận định và sau đó uốn nắn cảm xúc của
chúng.
Chọn lựa thay thế tích cực là: “Lại đây nào, chúng ta nói chuyện và âu yếm”
3. Câu nói tiêu cực: “Con không nghe lời bất cứ điều gì ở ta. Con chỉ làm chính xác những gì
ta nói con không được làm”
Não
của một đứa trẻ thay đổi tùy theo độ tuổi của chúng. Một đứa trẻ 2-3 tuổi không
nghe những câu phủ định. Cho ví dụ, khi chúng được bảo: “Đừng đi vào nhà với đôi dày đầy bùn đất!” chúng hiểu: “Hãy đi vào nhà với đôi dày đầy bùn đất của
con”. Chúng nhìn thẳng vào bố mẹ để chắc chắn rằng chúng đang đáp lại yêu cầu.
Từ
giây phút khi mọi thứ bị cấm, có nguy cơ đứa trẻ đang muốn lặp lại việc đó. Dường
như bằng cách la mắng, người lớn dành lại quyền kiểm soát. Họ làm tê liệt đứa
trẻ bằng cảm giác sợ hãi và xấu hổ. Họ đã không giáo dục đứa trẻ, vì mối quan hệ
nhân quả không được định nghĩa. Đứa trẻ sẽ lặp lại những điều bị cấm, cho đến
khi bố mẹ chúng kiểm soát tình hình lại một lần nữa với sự sợ hãi và xấu hổ.
Lựa chọn thay thế tích cực là: “Chuyện gì đang xảy ra vậy? Nói cho bố / mẹ
nghe cảm xúc của con như thế nào”
4. Câu tiêu cực: “Ngừng ngay việc đòi hỏi ta chuyện đó”
Khi
một đứa trẻ làm ầm lên vì điều gì đó, chúng phải nhìn vào cái chúng muốn, ở cái
thực sự cần phía dưới. Lúc này, đứa trẻ đang bày tỏ vài điều. Ví dụ, nếu chúng
đang cầu xin việc xem hoạt hình, đó không phải là điều sâu thẳm nhất chúng muốn.
Chúng đang thực sự đòi hỏi sự gắn kết, một cái ôm, để đáp lại những căng thẳng
chúng đang cảm nhận, để an tĩnh bộ não chúng. Tùy vào tình huống và tính cách đứa
trẻ, câu trả lời thường có thể là một giây phút nghỉ ngơi hay vài phút chơi bên
ngoài.
Chọn lựa tích cực để thay thế là: “Nếu chúng ta chơi một trò chơi trên bảng hoặc
vẽ thì sao?”
5. Câu nói tiêu cực: “Ngồi xuống!”
Đây
là câu nói độc hại nhất mà người ta có thể nói với một đứa trẻ. Buộc chúng ngồi
xuống, nghĩa là đặt chúng vào vị trí căng thẳng nhất. Đó không phải là điều tự
nhiên dành cho chúng. Ngược lại, đứa trẻ cần chạy nhảy, trèo cây, vì hạnh phúc
của chúng và cũng giúp chúng tập trung trong các giờ lên lớp. Được hoạt động,
giúp cho sự tập trung của chúng. Hơn là việc bị buộc làm bài tập về nhà, hơn nữa
chúng sẽ bị căng thẳng với những khó khăn. Mọi người đều có sở thích riêng của
mình. Vài đứa trẻ có thể đứng để làm bài tập về nhà, vì vậy một cái ghế cao có
thể thích hợp với chúng. Mặt khác, việc phải ngồi liên tục phá hỏng cơ lưng và
vùng xương chậu của chúng. Đứa trẻ cần sử dụng các cơ bắp để tăng trưởng cơ thể
và giảm tối thiểu căng thẳng. Kết quả là tốt hơn cho sức khỏe não bộ và điều tiết
cảm xúc.
Thay thế tích cực là: “Vị trí nào con muốn tới?”
6. Câu nói tiêu cực: “Con làm ta kiệt sức!”
Câu
nói rất phổ biến này làm cho đứa trẻ phải chịu trách nhiệm với tình trạng cảm
xúc của bố mẹ chúng. Đó là một yếu tố căng thẳng cực độ đối với trẻ. Thay vì
làm chúng phải mang gáng nặng này, bố mẹ có thể thể hiện cảm xúc của mình bằng
cách có các hình ảnh, với một hình nam châm trên tủ lạnh. Ví dụ: một mặt trời
ban ngày khi bạn cảm thấy mọi thứ ổn, hay một đám mây nhỏ cho giây phút bạn cảm
thấy tệ chút, và một đám mây sấm sét cho một ngày tồi tệ. Trẻ con bản chất là đồng
cảm, chúng sẽ hiểu cảm giác của bố mẹ và hành động theo đó.
Sự lựa chọn thay thế tích cực là: “Bố/mẹ mệt và cần một cái ôm”
Mary Nguyễn chuyển
ngữ từ aleteia.org
|