GPVMenu

 Phim Công giáo online 

 Lịch Phụng vụ GP Vinh 

 Giờ lễ tại các nhà thờ 

 Quỹ Học bổng NTT 

 Giấy tờ - Chứng chỉ 

 ĐCV Vinh Thanh 


_READMORE
 Gia đình Web Giáo phận 
Lam Hồng (Đức tin & VH)

Phim Công giáo

Thánh Ca Online

ĐCV Vinh Thanh

Hội dòng MTG Vinh

Quỹ Học Bổng NTT

GĐ Thánh Tâm GP Vinh

Doanh nhân GP Vinh

Giáo xứ Bảo Nham

Giáo xứ Hòa Ninh

Giáo xứ Làng Rào

Giáo xứ Nghi Lộc

Giáo xứ Tân Lộc

Giáo xứ Trung Nghĩa

Sinh viên CG Vinh

CĐ Vinh Hà Nội
 Tra cứu bài viết 
Tháng Tư 2024
T2T3T4T5T6T7CN
1 2 3 4 5 6 7
8 9 10 11 12 13 14
15 16 17 18 19 20 21
22 23 24 25 26 27 28
29 30          
 <  > 
 Thống kê truy cập 
 Khách: 27
 Thành viên: 000
 Tổng cộng 027
 Lượt tr.cập 055382264
 Từ điển online 
TỪ ĐIỂN ONLINE

 Bookmark & Share 

website security
 
Diễn đàn Giáo Phận Vinh 20.04.2024
DIỄN ĐÀN GIÁO PHẬN VINH :: Xem chủ đề - Hai chiếc bóng cuối thánh Ä‘uờng

 Chào mừng bạn đến với diễn đàn GIAOPHANVINH.NET


 Xem bài chưa có ai trả lời 
Đăng ký làm thành viênĐăng ký làm thành viên 

gửi bài mới Trả lời chủ đề này DIỄN ĐÀN GIÁO PHẬN VINH -> Truyện, ký, tiểu thuyết, Ä‘oản khúc...
 Bạn đang theo dõi chủ đề ở chuyên mục : Truyện, ký, tiểu thuyết, Ä‘oản khúc... 
Người đăng Thông điệp
vothuong
Thành viên
Thành viên


 

Ngày tham gia: 01/01/2011
Bài gửi: 41
Số lần cám ơn: 0
Được cám ơn 1 lần trong 1 bài viết

gửi email
Bài gửigửi: 01.01.2011    Tiêu đề: Hai chiếc bóng cuối thánh Ä‘uờng Trả lời với trích dẫn nội dung bài viết này

HAI CHẾC BÓNG CUỐI THÁNH ĐƯỜNG

Trời thu nhuộm Hà Nội một màu vàng tươi. Khoảnh khắc giao mùa ở thủ đô luôn mang lại cho tâm trạng con người thoải mái, thảnh thơi, pha chút xao xuyến nhẹ nhàng, bâng khuâng.

Trong nắng vàng những tà áo mới đủ màu sắc làm không khí buỗi lễ chào đón tân sinh viên trở nên rộn ràng, trang trọng hơn. Cũng có lẽ vì vậy mà người tham dự thánh lễ đông hơn hẳn mọi khi.

Năm nào cũng vậy đây là dịp để những cô cậu mới bước vào đời sinh viên được làm quen với môi trường Cộng Đoàn. Được làm quen với những anh chị và những người bạn. Cũng là dịp để các chàng đang trong tình cảnh ” à lon” trong Cộng Đoàn “tăm tia”, tìm cho mình một đối tượng để tương tư sau những tháng năm sống đời sinh viên “mỳ trộn rượu ” khô khan.

Cũng với tâm lý đó, Jacke hôm nay trang trọng trong bộ cánh mới sắm, chiếc giày được đánh xi bóng lộn, mái tóc chải chuốt nhìn rất bắt mắt. Và cũng như bao chàng trai, trong giờ ăn chung với Cộng Đoàn cậu ta cũng dùng hết khả năng của mình để dõi mắt quan sát, ”tăm tia” các em tân sinh viên.

Phải công nhận là “dân 9x” năm đó em nào cũng xinh, lại xúng xính trong những bộ đồ mới nữa mức độ “xinh xắn” lại được nhân lên gấp bội. Cách ăn mặc và ứng xử cũng mới lạ, mang phong cách của thời đại.

Có lẽ người nỗi bật nhất trong mắt Jacke là cô bé mang áo vàng chanh, Quần jean đen, chân đi giày vải. Cái khiến Jacke chú ý không phải nét sắc sảo, phong cách mà là ở khuôn mặt phúc hậu kèm có sắc thái tự tin nơi khuôn mặt mà nụ cười luôn đọng lại khi một ai đó làm quen. Chính vì vậy mà nơi cô bé đó toát ra một vẻ thân thiện, dễ mến. Vì lẽ cái duyên thầm đó đã làm bao chàng trai phải để tâm đến. Con trai là vậy, luôn là vậy luôn thích những điều mới lạ.

Khi ta để ý đến ai thì như một điều thần kỳ là cứ hay gặp người đó!
Những người cuối cùng trong Cộng Đoàn ra về theo vệt nắng vàng ban trưa, Jacke bưng hết chồng ghế còn lại sắp xếp ngay ngắn trong góc như ban đầu. Đang lúi húi vì chồng ghế khá nặng :

– Ơ cậu chưa về à?

Một thoáng ngạc nhiên, cô bé mang áo vàng chanh, Quần Jean đen và chân đi giày vải, cái giọng nói nhẹ nhàng đó lại gọi Jake bằng “cậu”, có gì đó thân thiết làm Jacke chợt mỉm cười:

– À ờ ! tớ thích ở lại cuối cùng để được đóng cửa. Còn cậu?

Hơ! cô bé thoáng chút ngạc nhiên về cái thói sở thích kỳ quặc đó:

– Tớ lau lại sàn nhà cái, còn nhiều vết chân bẩn quá! À mà cậu ở nhóm nào rứa?

– Tớ ở nhóm Hoàng Mai! Mà cậu là tân sinh viên à?

Cô bé mỉn cười tính nghịch:

– Rứa thì gọi “tớ” bằng “chị” đi! “Chị” là trưởng nhóm Hoàng Mai nè!

Một thoáng ngạc nhiên nữa làm Jacke thích thú vì cậu biết rõ lão trưởng Hoàng Mai là ai, cô bé này cũng biết nói xạo đó chứ:

– À ờ ! “em” là tân sinh viên?…

– Rứa cho chị tên số điện thoại đi, hôm sau có hoạt động của nhóm chị liên lạc lại! Chị là Jane.

Á à cô bé này lém lĩnh quá hà làm Jacke thoáng chút bất ngờ, thú vị:

– Hơ! “em” là Jacke. số là… mà nhà sạch rồi “chị” về kẻo muộn. Mà chị đi xe chi rứa?

– “Chị” đi xe đạp. Cũng xong rồi, “em” về luôn đi!

-”Chị” về trước đi. “Em” còn phải đóng cửa nữa!

Ơ “thằng bé” này có sở thích kỳ quặc thật!

Rồi chiếc bóng được ánh nắng vàng nuốt chửng khuất dần qua khe cửa. Một niềm vui nho nhỏ len lõi trong ánh mắt in hằn một chút buồn man mác của Jacke. Tiếng kẽo kẹt của cánh cữa đánh vào khoảng không…
Khoảng cách những ngày sau đó như dài ra.

Mọi người đến khá đông đủ, Hoàng Mai như được thổi một luồng gió mới bởi các tân sinh viên năng động, Jacke dõi mắt tìm Jane để xem cô bé này ăn nói thế thế nào, cũng muốn “chỉnh” cho cô bé về cái tội nói xạo nhưng vẫn không thấy cái màu vàng óng ấm áp ấy đâu cả.

Cánh cổng nhà thờ Làng Tám khép lại với tiếng thở dài của Jacke, đã bao lâu rồi tiếng kẽo kẹt đây vẫn vọng lại như những hồi ức ấm áp nhất, nhưng cũng thê lương nhất. Jacke cũng không hiểu sao cậu cứ thích đứng lại nhìn mọi người trong nhóm Hoàng Mai khuất dần cùng tiếng kẽo kẹt của cánh cổng nhà thờ.

Bẵng đi một thời gian, Jacke lao đầu vào ôn thi nên cũng ít tham dự sinh hoạt Cộng Đoàn. Trong cái tất bật đó làm Jacke quên bẳng đi mình còn nơi đó để tìm về.

Chiều Noel đang tý tởn vì làm xong hang đá Jacke mở mày thấy dòng tin nhắn:

– “Tối nhớ tham gia diễn nguyện với đó! hihi Jane”

– Ơ cô bé này… haizzz

Màn diễn nguyện hoành tráng, ý nghĩa làm Jacke đứng xem ngẩn ngơ đến quên cả không khí ồn ào xung quanh! Bàn tay đặt nhẹ lên vai làm Jacke giật mình quay lại!

– Tiết mục của Cộng Đoàn xong rồi “em”, vào với Cộng Đoàn mình thôi!…
Vẫn là ánh mắt và giọng nói tinh nghịch đó, Jacke khẽ mỉm cười lắc đầu rồi len lỏi ra sau đền.

Nguyện đường Giê-ra-đo ngổn ngang nào đồ hoá trang, nào bánh mỳ, tuy đã dọn qua nhưng phần còn rơi rớt lại làm Jacke phải khá vất vả, mọi người trong Cộng Đoàn ra ngoài xem văn nghệ đi liên hoan chỉ còn vài người nữa ở lại dọn dẹp.

Rồi cũng chỉ còn lại Jacke dọn nốt đóng đồ còn lại.

Kẽo kẹt, kẽo kẹt… sau cánh cổng lấp ló chiếc áo vàng chanh quen thuộc:

- Ơ “em” không ra liên hoan cùng Cộng Đoàn à!

Jacke nhìn tỏ ra nghiêm nghị:

- Cô bé này, nói dối anh không thôi à? Em vào đây làm gì?

Thoáng bối rối:

- Ơ dạ! trêu anh vậy cho vui thôi, để em lau lại nhà rồi anh xếp ghế sau, nhà bẩn thế mà anh cũng coi được à! Mà gọi tên cho tiện nhé anh, Jacke!

- Ồ! cô bé này…

- Gì nữa? Jacke đi xách nước đi, lau nhà phải có nước chứ !…

Nguyện đường sạch sẽ phản chiếu ánh điện, in hằn hai cái bóng lom khom lau, chùi, vang vẳng tiếng nói chuyện cười đùa. Một cảm giác thân thiện nơi hai con người, lâu lắm rồi Jacke mới có cảm giác này:

– Sao Jacke không ra cùng Cộng Đoàn, mọi người ở ngoài công viên hết rồi mà?

– Jacke cũng như Jane thôi.

– Jacke lại muốn là người cuối cùng đóng cửa nữa à?

– Hì đó là thói quen mà? mà hình như ai gọi Jane kìa!

– À là Paul bạn trai của Jane đó.!

Một thoáng bối rồi làm Jacke mất vẻ tự tin thường ngày:

– Jane có bạn trai rồi à ra với bạn đi!

– Jacke làm nhanh nhanh ra cùng Cộng Đoàn nhá!

– À ừ! Jane đi trước đi!

Cánh cửa khép lại, màu vàng chanh hoà với màu trắng chiếc Vespa khuất dần trong bóng tối, vang vẳng quanh thánh đường” đêm thánh vô cùng, giây phút từng bừng…”

Giọt lệ đọng lại trên khoé mắt xa xăm nhìn về phía cuối thánh đường…

Lại một Noel nữa Jacke dõi mắt nhìn qua khe cửa nhìn về phía xa xăm.

Lại một đêm Noel lang thang và thức dậy sau cơn say với những hụt hẫng và những nỗi buồn xa vắng…

Cuộc sống cứ lặng lẽ trôi đi, Cộng Đoàn ngày cành phát triển mạnh mẽ. Nhiều hoạt động hơn, có nhiều thay đổi, nhưng những ai ở lại sau cùng đều thấy hai người lúi cúi dọn đồ, lau nhà, xếp ghế. ..Một lúc sau màu áo vàng hoà với màu trắng sữa của chiếc vespa đi về cuối phố, và ánh mắt đượm nỗi buồn của Jacke vẫn bồi hồi nhìn về phía xa xăm ấy, sau tiếng kẽo kẹt quen thuộc cánh cổng nguyện đường.

Nhiều lúc Jane cố nhìn lại để xem cậu bạn mình nghĩ gì nhưng cũng không đọc được nơi cái hành động kỳ quặc đó nói lên điều gì…

Ra Giêng chiếc áo màu vàng chanh không còn pha cùng màu trắng sữa của chiếc Vespa nữa, ánh mắt Jane đượm nỗi buồn, nỗi day dứt khôn tả. Vẫn có những chiếc “e bờ lết” màu đen, chiếc spacy màu đỏ… kè kè bên cạnh chiếc xe đạp nhưng chủ nhân của nó khẽ lắc đầu rồi màu sắc đó xa nhau dần và khuất sau cánh cổng khắc khoải ánh nhìn của Jacke.

Kể từ mùa xuân đó sau thánh lễ, sau những buổi tiệc tùng liên hoan hai chiếc bóng vẫn lụi cụi, lau chùi, dọn dẹp. Thời gian làm phai chiếc áo vàng, làm nhăn đi chiếc quần jean và đôi giày vải cũng úa màu dần, nụ cười thân thiện, xinh xắn cũng không còn gắn trên khuôn mặt xinh đẹp , và hình ảnh chiếc “e bờ lết” màu đen, chiếc spacy màu đỏ không còn kè kè bên chiếc xe đạp cũ nữa.

Lễ quan thầy nhóm, cứ như thường lệ mỗi mùa hoa bách hợp về nhóm Hoàng Mai tổ chức thánh lễ quan thầy, đây là dịp để anh em Hoàng Mai tụ họp đông đủ dưới mái nhà Cộng Đoàn kính thánh Phao-lo.

Năm nay nhờ sự nhiệt tình của anh em thánh lễ diễn ra rất long trọng, lại có cuộc thi kinh thánh, màn diễn nguyện ấn tượng làm nức lòng những người tham dự.

Khi ánh trăng chênh chếch bên nguyện đường, chỉ còn lại hai cái bóng lúi cúi, lau chùi, dọn dẹp…nhưng không như mọi khi, nguyện đường tĩnh lặng không có tiếng nói cười, chỉ nghe tiếng lào xào của chiếc chổi quét nhà, tiếng lét két phát ra từ những chiếc ghế được kê lại.

Sự im lặng đó làm cho hai người khó xử, Jacke bối rối:

– Jane về đi! cũng muộn rồi, để phần còn lại Jacke làm cho…

– Ừ Jacke làm nhanh rồi về nha!…

Sau cánh cổng khép hờ Jacke dõi nhìn theo Jane và khẽ lắc đầu…

Lúi cúi mãi cuối cùng bàn ghế đã lại ngay ngắn, Jacke khép cữa lại như mọi khi rồi ra về… Jacke cho xe đi chầm chậm qua thánh đường…

– Ơ! Jane chưa về à?

Cô bé mặc áo vàng chanh đứng khép nép bên cánh cổng nhà thờ ngoảnh mặt lên nhìn người bạn của mình. Bốn con mắt gặp nhau, thường thì cũng vậy nhưng hôm nay ánh nhìn tha thiết, có gì đó đồng cảm sẽ chia:

– Jacke cho Jane nhờ xe với được không? đi bộ về Hoàng Mai xa quá!

Jacke làm bộ trách móc:

– Ơ cô bé này bạn bè mà còn câu nệ! lên xe đi…

Cũng từ đó sau thánh lễ sau những buổi liên hoan, hai người dọn dẹp lại cùng khép cánh cổng rồi cùng thong dong trên hai chiếc xe đạp, lặng lẽ không nói và mất hút dần cuối thánh đường…

Sinh nhật Jane, Jacke muốn Jane bất ngờ, muốn Jane phần nào quên đi nỗi buồn xa vắng …:

– Sau khi xếp đồ ca đoàn xong Jane đi với Jacke một lát nhé!

– Đi đâu cơ?

– Bí mật, nói trước mất vui…Đi uống nước thôi!

Lòng vòng mãi đôi bạn trẻ dừng chân trước quán trà Thiên Sơn, Jacke hý hửng, chìa bó hoa, miệng cươì thật tươi:

– Happy…ơ sao Jane lại !

Cô bé trước mặt Jack trở nên xanh xao, ánh mắt không dấu được nỗi buồn sâu thẳm, bối rối nhìn vào cậu bạn mình:

– Cảm ơn Jacke, nhưng ..ở đây …Jane phải về đây…

Khoảng lặng làm hai tâm hồn như tê dại lại, Jacke bối rối không biết đã làm sai điều gì, chỉ thấy nơi khoé mắt Jane ngân ngấn hai dòng lệ:

– Ừ thế thì đợi Jacke một lát rồi cùng về luôn…ơ!

Ánh mắt tha thiết của Jane nhìn cậu bạn mình lần nữa, rồi phóng nhanh xe đi như muốn chạy trốn điều gì đó…Jacke thẫn thờ nhìn bóng cô bé khuất dần cuối phố, khẽ thở dài…

– Haizzz cô bé này…

Cũng từ hôm đó, cái cảnh hồi đầu gặp lại diễn ra như thường lệ. Hai chiếc bóng lau chùi, dọn dẹp lặng lẽ, rồi Jane về trước, Jacke lặng lẽ nhìn bóng bạn mình khuất dần và kẽo kẹt… cánh cổng nguyện đường khép lại…

Một mùa Noel lại về, mới đó thôi mà đã một năm trôi qua, đối với Jacke thì cái khung cảnh ấy vẫn vậy, trong mắt cậu đều chứa chan một nỗi buồn xa vắng, một nỗi khổ tâm không biết tỏ cùng ai, Noel như là thời khắc để giày vò tâm hồn Jacke. Trước đây Jacke còn tìm vui bên bạn bè, bên men cay hay tán tỉnh với một ai đó để chôn vùi đi Khung trời đêm Noel, nhưng không hiểu sao đó vẫn chĩ như là sự chạy trốn vào ngõ cụt không lối thoát…

– Jacke đang nghĩ gì vậy? tiết mục của Cộng Đoàn xong rồi tề! ra liên hoan cùng mọi người đi.

Giọng nói quen thuộc làm Jane bất giác quay lại… tất cả như tan biến, những ồn ào xung quanh dường như tĩnh lặng, tất cả ánh sáng lung linh như tụ lại nơi đôi mắt cô bé, trong ánh nhìn đó như có sự sẽ chia, sự đồng cảm bản hoà âm “đêm thánh vô cùng” như cùng hoà nhịp làm cho hai tâm hồn chợt bừng tỉnh:

– Ơ răng Jacke không trả lời..mà răng…?

– À… ừ ! Jane đi trước đi! Jacke không thích ra công viên đâu!

Jane dận dỗi quay bước ra đi làm Jacke ngỡ ngàng:

– Haizzzz…cô bé này.

Nghe xong bản hoà âm Jacke cất bước đi vào nguyện đường, cánh cữa khép hờ thấp thoáng chiếc áo vàng:

– Ơ Jane ! Răng ở đây…?

– À…ừ Jane dọn hết đồ đã…lại vào đóng cửa “hống”?

– Thôi dọn nhanh đồ đi còn ra với mọi người…

Hai cái bóng trong nguyện đường lại lúi cúi dọn dẹp, lau chùi:

– Ê Jacke, Jane ra công viên đi, làm gì đây nữa? đằng nào mai chẳng có người dọn!

Tiếng nói sau cánh cửa xoá tan đi không khí tĩnh lặng:

– Cậu đi ra trước đi! …

– Haizzz ” thân lừa ưa nặng”…đi trước đây!

Jacke lắc đầu:

– Hơ cái cậu này….

Nguyện đường gọn gàng sạch sẽ sau khoảng khắc:

-Xong rồi! Jane ra với mọi người đi!

– Ừ Jacke cũng xếp ghế lại rồi nhanh ra cùng mọi người hây!

Lâu lắm rồi mới nghe giọng cô bé vui lại như vậy, Jacke cũng vui lây nhìn thẳng vào mắt bạn khẽ mỉm cười:

– “Trưởng nhóm” đi đi! trưởng mà còn ở đây thì…

Chưa nói hết câu chiếc áo vàng chanh đã khuất dần sau cánh cửa, Jacke lắc đầu:

– Cô bé này khi nào cũng vậy!

Những chiếc bóng nơi nguyện đường tắt dần, để lại khoảng tối thênh thang, Jacke nhìn cái khoảng không đầy bóng tối khẽ tay khép cảnh cửa lại…Cơn gió lạnh ngoài trời ập đến làm Jacke tê tái. Những ồn ào lúc nãy được thay bởi không khí vắng lặng và những ngọn đèn hắt hiu, leo lắt bên hang đá.

Nỗi buồn xa vắng ập đến khi cánh cửa nguyện đường khép lại hoàn toàn. Văng vẳng bên tai ” đêm thánh vô cùng”… Cảm giác nhớ nhà da diết làm Jacke quặn đau, thẩn thờ về những lỗi lầm trong quá khứ… Nơi đó có ai chờ cậu nữa không! ? Có ai còn tha thứ cho cậu nữa không? Đã bao mùa Noel không được nghe tiếng nói ấm áp của ba, nụ cười hiền hậu của mẹ, tiếng nói cười của mấy đứa em. Phải chăng tất cả đã tan biến, cánh cửa đó còn mở cho Jacke nữa không? Đứa con bất hiếu dằn vặt, dằn vặt trong nỗi đau cô độc không người sẽ chia… có đâu lấp đầy được cái vết rách tâm hồn đó bằng những cuộc vui chơi, bằng những hoạt động để mong quên lãng bằng men rượu, bằng những mối cảm tình chóng vánh đâu che đậy được những tổn thương… Bài thánh ca dục giã Jacke, động viên cậu… run run cậu cầm máy nhấn vào list danh bạ, cứ đem ra rồi lại cất vào…my family…tút tút.. tiếng chuông chờ của chiếc máy bàn làm tâm hồn Jacke có gì đó như chực vỡ oà!

– A Lô! ai đây…Jacke phải không con! ba đây con!

– Dạ ba… hãy tha thứ cho con …

Tiếng nói ấm áp kèm với tiếng kẽo kẹt của cánh cửa làm trăm ngàn vết thương trong lòng Jacke như được hàn gắn lại, bao nỗi đau được xoa dịu, vỗ về:

– Jonh vừa đến nhà nói tất cả những gì xảy ra trong quá khứ, nó xin lỗi và mong con tha thứ tất cả những lỗi lầm của nó trong quá khứ! Ngày đó ba cũng nóng tính quá!…

Jacke khóc oà như thời còn bé! Cái tù ngục thù hận và tiếc nuối giam hãm trong con người cậu được mở tung ra, như được tan biến cùng dòng lệ, chưa bao giờ Jacke khóc nhiều như vậy. Bên hang đá vắng lặng mình Jake ngồi đó, không gian xung quanh đọng lại…

Chiếc bóng đen che khuất đi ánh điện từ lèn Đức Mẹ làm Jacke giật mình ngoảnh lại, hai tay chưa kịp lau đi dòng lệ:

– Ơ sao Jacke lại ở đây khóc?

Ánh mắt chan chứa cảm thông cô bé nhìn Jacke :

– Mọi khi jacke hay cười lắm mà?

Chưa bao giờ Jacke cảm nhận được niềm hạnh phúc, cảm giác ấm áp từ sự sẽ chia nơi dọng nói dịu dàng đó:

– Jane sao Jane còn ở đây? Jacke khóc là để bù cho những lúc mỉm cười thôi mà, và vì có một người cũng đang khóc cùng còn gì! Sao Jane cũng khóc:

Cô bé bối rối đưa chồng thư của Paul gửi từ Cali cho Jacke :

– Tết năm rồi Paul …

Jacke mỉm cười:

– Xuỵt! không sao! mọi chuyện sẽ qua đi thôi mà!…Jane về trước đi, muộn rồi mà!

Lần đầu tiên Jane ngại ngùng khi bắt gặp ánh mắt lấp lánh bởi dòng lệ của Jacke, vẻ u buồn ngày thường được gột rửa hoàn toàn, khuôn mặt người bạn chứa chan một niềm hạnh phúc trở lại, nét an bình trong nụ cười tươi:

– Jacke cùng về luôn đi! muộn rồi, mọi thứ cũng qua rồi, về thôi…!

Jacke mỉm cười đứng dậy bỏ quên chồng thư nơi hang đá :

– Ừ về thôi trời sắp sáng rồi?

Hai cái bóng đan chéo vào nhau, nhẹ nhàng, cái khoảng không tĩnh lặng giá lạnh của mùa đông không còn làm tê tái được hai tâm hồn đó nữa! Nhẹ nhàng Jane hỏi:

– Tại Sao Jacke lại có sở thích ở lại cuối cùng để đóng cửa nguyện đường…?

– À là tại vì….(1) còn Jane ? sao khi nào cũng ở lại sau cùng để lau những vết chân của mọi người?

– Bởi vì Jane….(2)…

Cánh cổng nhà thờ khép lại, không như mọi ngày hôm nay được đóng bởi bốn cánh tay, hoà cùng tiếng kẽo kẹt là tiếng nói cười của đôi bạn.

Nơi cuối thánh đường nghe vang vẳng:

” Hai bóng song song giật mình chợt hỏi:
Bóng mình hay bóng “trưởng Hoàng Mai”

Tiếng cười nói xa dần, và hai cái bóng mất hút dần nơi cuối phố, để lại không gian yên bình của đêm giáng sinh, bầu trời đêm đó có một ngôi sao nơi phương đông rực sáng!
The end!
Theo bạn trong đoạn bỏ trống(…1…) Jacke đã nói gì? đoạn (…2…) Jane đã nói gì?[img]http://haiyen72.violet.vn/entry/show/entry_id/1458541/cm_id/ 554832[/img][/img]
nguồn: http://phothac.co.cc
Xem thông tin cá nhân của thành viên gửi tin nhắn gửi email Website của thành viên này
Trình bày bài viết theo thời gian:   
« Xem chủ đề trước | Xem chủ đề kế »
gửi bài mới Trả lời chủ đề này DIỄN ĐÀN GIÁO PHẬN VINH -> Truyện, ký, tiểu thuyết, Ä‘oản khúc...


 
Chuyển đến
 
Bạn không có quyền gửi bài viết
Bạn không có quyền trả lời bài viết
Bạn không có quyền sửa chữa bài viết của bạn
Bạn không có quyền xóa bài viết của bạn
Bạn không có quyền tham gia bầu chọn
Bạn không được phép gởi kèm file trong diễn đàn
Bạn có thể download files trong diễn đàn


Copyright © 2013 GIAOPHANVINH.NET :: All rights reserved.
Email biên tập: vinhconggiao@gmail.com || Ban quản trị: quantri@giaophanvinh.net