GPVMenu

 Phim Công giáo online 

 Lịch Phụng vụ GP Vinh 

 Giờ lễ tại các nhà thờ 

 Quỹ Học bổng NTT 

 Giấy tờ - Chứng chỉ 

 ĐCV Vinh Thanh 


_READMORE
 Gia đình Web Giáo phận 
Lam Hồng (Đức tin & VH)

Phim Công giáo

Thánh Ca Online

ĐCV Vinh Thanh

Hội dòng MTG Vinh

Quỹ Học Bổng NTT

GĐ Thánh Tâm GP Vinh

Doanh nhân GP Vinh

Giáo xứ Bảo Nham

Giáo xứ Hòa Ninh

Giáo xứ Làng Rào

Giáo xứ Nghi Lộc

Giáo xứ Tân Lộc

Giáo xứ Trung Nghĩa

Sinh viên CG Vinh

CĐ Vinh Hà Nội
 Tra cứu bài viết 
Tháng Tư 2024
T2T3T4T5T6T7CN
1 2 3 4 5 6 7
8 9 10 11 12 13 14
15 16 17 18 19 20 21
22 23 24 25 26 27 28
29 30          
 <  > 
 Thống kê truy cập 
 Khách: 27
 Thành viên: 000
 Tổng cộng 027
 Lượt tr.cập 055380487
 Từ điển online 
TỪ ĐIỂN ONLINE

 Bookmark & Share 

website security
 
Diễn đàn Giáo Phận Vinh 20.04.2024
DIỄN ĐÀN GIÁO PHẬN VINH :: Xem chủ đề - Má»—i ngày má»™t câu chuyện

 Chào mừng bạn đến với diễn đàn GIAOPHANVINH.NET


 Xem bài chưa có ai trả lời 
Đăng ký làm thành viênĐăng ký làm thành viên 

gửi bài mới Trả lời chủ đề này DIỄN ĐÀN GIÁO PHẬN VINH -> Truyện, ký, tiểu thuyết, Ä‘oản khúc... Chuyển đến trang 1, 2  Trang kế
 Bạn đang theo dõi chủ đề ở chuyên mục : Truyện, ký, tiểu thuyết, Ä‘oản khúc... 
Người đăng Thông điệp
Bienluu
Thành viên
Thành viên


 

Ngày tham gia: 30/04/2009
Bài gửi: 159
Số lần cám ơn: 0
Được cám ơn 82 lần trong 78 bài viết

Bài gửigửi: 21.02.2010    Tiêu đề: Má»—i ngày má»™t câu chuyện Trả lời với trích dẫn nội dung bài viết này

TÂN BINH


Lớp trưởng hỏi một đám tân binh, tại sao lấy cây hồ đào làm bá súng ?

- “Bởi vì độ cứng của nó cao so vối các thứ khác.” một tân binh trả lời như thế.

- “Không đúng.” Lớp trưởng nói.

- “Bởi vì tính đàn hồi của nó rất tốt.”

- “Sai.”

- “Độ phản quang khá lý tưởng.”

Lớp trưởng lắc đầu nói:

- “Cái bọn các anh cần phải học tập nhiều nữa nhé ! Dùng cây hồ đào làm bá súng là vì trong sách đã viết như thế.”

(Lắng nghe của loài ếch)

Suy tÆ°:

Không học hành mà có chức vụ quyền hành thì chỉ có phá hoại, và đem cái khổ lại cho thuộc cấp và cho người khác mà thôi, bởi vì họ không được đào tạo để làm người lãnh đạo.

Người lớp trưởng chê bai những câu trả lời rất đúng của các bạn, nhưng chính câu trả lời của mình thì thật là không ra cái giống gì cả, bởi vì nhìn trong sách mà nói thì ai nói không được.

Một lớp trưởng bất tài thì chỉ biết chê bai các bạn đồng lớp, một thầy giáo bất tài thì làm hư một lớp trẻ hôm nay, một lãnh đạo bất tài thì làm hư một xã hội hôm nay, nhưng một linh mục bất tài (bao gồm không có đời sống tu đức, đạo đức và kiến thức) thì không những làm hư một thế hệ giáo dân hôm nay mà còn làm mất hạnh phúc đời sau của họ nữa.

Kiến thức vĩ đại nhất chính là như lời của Chúa Giê-su nói: “Có thì nói có, không thì nói không”, nghĩa là không biết lãnh đạo thì nói không biết, biết nói việc này thì tôi làm được, nhưng việc kia thì không biết làm vì khả năng không có, đó chính là sự khiêm tốn đáng phục vậy.

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.
Xem thông tin cá nhân của thành viên gửi tin nhắn
Bienluu
Thành viên
Thành viên


 

Ngày tham gia: 30/04/2009
Bài gửi: 159
Số lần cám ơn: 0
Được cám ơn 82 lần trong 78 bài viết

Bài gửigửi: 23.02.2010    Tiêu đề: re: Má»—i ngày má»™t câu chuyện Trả lời với trích dẫn nội dung bài viết này

BẢN ÁN
Trong thị trấn nhỏ, có người gọi phone số 016 để hỏi một việc, một giọng nói nhỏ nhẹ của một cô gái truyền lại:

- “Xin lỗi, ông nên gọi số 015 để hỏi.”

Sau khi gọi số 015 thì anh ta cảm thấy âm thanh trả lời hoàn toàn giống với giọng nói trước, nhịn không được bèn hỏi:

- “Không phải cô là người đã nói chuyện với tôi vừa rồi sao ?”

- “Đúng rồi, là tôi đây, hôm nay tôi phụ trách hai đường dây.”

(Lắng nghe của loài ếch)

Suy tÆ°:

Con người ta khi làm khó dễ người khác thì có nhiều trường hợp, nhưng có ba trường hợp sau đây là dễ thấy nhất:

- Một là người rất nguyên tắc, việc nào ra việc đó. Những người này làm việc rất tốt, nhưng đôi lúc gây khó chịu cho người khác, nhất là những người thường lè phè...

- Hai là người muốn làm ra vẻ ta đây là quan trọng. Đây là hạng người chỉ biết mình là người “thi ân” mà không nghĩ mình là một người làm việc như các công nhân nhân viên khác, do đó mà họ kiêu ngạo thường làm khó dễ cho người khác khi họ có việc cần đến họ.

- Ba là người không có óc nhạy bén linh hoạt, họ thường bị động theo “bàn giấy” hoặc theo lịch trình cứng nhắc, cho nên cũng dễ làm cho người khác khó chịu.

Tình thần truyền giáo không hệ tại giờ giấc hành chánh, nhưng lệ thuộc vào lòng nhiệt thành kính mến Thiên Chúa và yêu thương tha nhân, bởi vì nếu không kính mến Thiên Chúa thì không thể hy sinh vì Chúa, không yêu tha nhân thì không thể sẵn lòng mở cửa nhà xứ khi giờ hành chánh chấm dứt.

Bản án cũng từ đó mà kết thành cáo trạng trước mặt Chúa ngày phán xét.

Ai hiểu thì hiểu.

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.
Xem thông tin cá nhân của thành viên gửi tin nhắn
Bienluu
Thành viên
Thành viên


 

Ngày tham gia: 30/04/2009
Bài gửi: 159
Số lần cám ơn: 0
Được cám ơn 82 lần trong 78 bài viết

Bài gửigửi: 23.02.2010    Tiêu đề: re: Má»—i ngày má»™t câu chuyện Trả lời với trích dẫn nội dung bài viết này

MỘT ĐÊM TRỞ THÀNH THÁNH

N2T


Đêm nọ, một ngư phủ lén vào trong trang viên của phú ông nọ, và thả lưới bắt cá trong một hồ có nhiều cá, trang chủ cảm thấy có linh tính khác lạ bèn sai gia nhân đi tìm bắt trộm.

Khi anh ta nhìn thấy rất nhiều người tay cầm đuốc sáng lục lọi khắp nơi, anh ta vội vàng lấy bùn trét đầy thân mình và ngồi dưới gốc cây, giả dạng giống như một hiền sĩ người Ấn Độ.

Trang chủ và các gia nhân tìm kiếm rất lâu mà không được gì, nhưng chỉ nhìn thấy một thánh nhân khắp người đầy bùn đang ngồi tĩnh tọa dưới gốc cây.

Ngày hôm sau, khắp nơi truyền đi tin tức có một thánh nhân đang ở trong trang viên phú ông, do có một số người tin tưởng, đem đồ đến tặng cho thánh nhân để được trời chúc phúc, dân chúng chen chúc đi đến trang viên dâng hoa quả, bạc vàng cho vị thánh nhân ấy, để bày tỏ lòng tôn kính của mình.

Lắc thân thoắt cái ngư phủ biến thành thánh nhân, đột nhiên vận may đến như thế nên rất kinh ngạc, anh ta nói với mình:

- “Nhờ tín ngưỡng của dân chúng mà ăn cơm, so với nhờ đôi bàn tay lao lực của mình để ăn cơm, thì tiết kiệm được nhiều việc.”

Từ đó về sau, anh ta vẫn tiếp tục tĩnh tọa suy tư, không muốn chuyện ấy phát sinh thêm lần nữa.

(Lắng nghe của loài ếch)

Suy tÆ°:

Nhờ trí thông minh mà từ một ngư phù nghèo nàn đã trở thành giàu có, vì được những người tin tưởng là thần thánh đem vàng bạc hoa quả đến dâng cúng. Nhưng cuối cùng anh ta cũng ngộ ra rằng, đồ dâng cúng của người khác thì ăn không ngon bằng công lao do tay mình làm ra, thế là anh ta đã giác ngộ được cuộc sống là phải do sự kết hợp giữa lao động và tôn giáo.

Có những người sống nhờ vào sự mê tín của người khác, như những người coi bói, coi mu rùa, bói bài.v.v...

Có những người sống bằng nghề bốc lột người khác, như cho vay lấy lãi nặng nề.

Có những người sống bằng nghề mánh mung như mua giả bán thiệt, lừa đảo người khác.

Có những người dùng tôn giáo làm bình phong để bốc lột người nghèo cô thế cô thân.

Có linh mục lợi dụng tòa giảng để bôi nhọ, nhục mạ giáo dân và vượt qua quyền hạn của giám mục: dứt phép thông công không cho giáo dân đến nhà thờ, và tuyên bố giữa cộng đoàn: họ đã chết trong đức tin. Các vị đó quên mất mình cũng là một con người đầy tội lỗi, sống nhờ tiền xin lễ của giáo dân, chỉ vì một xích mích nhỏ với giáo dân mà các ngài bổng chốc trở thành Thiên Chúa. Ha ha ha...

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.
Xem thông tin cá nhân của thành viên gửi tin nhắn
Bienluu
Thành viên
Thành viên


 

Ngày tham gia: 30/04/2009
Bài gửi: 159
Số lần cám ơn: 0
Được cám ơn 82 lần trong 78 bài viết

Bài gửigửi: 25.02.2010    Tiêu đề: re: Má»—i ngày má»™t câu chuyện Trả lời với trích dẫn nội dung bài viết này

ĐÚNG GIỜ

N2T


Sử Quân giết vợ, câu trả lời của ông ta rõ ràng là lộn xộn. Đứng trên vị trí là chứng nhân, luật sư yêu cầu ông ta báo cáo rõ ràng qúa trình phạm tội cho tòa án nghe.

Sử Quân bắt đầu báo cáo:

- “Thưa quý vị, tôi là một người coi trọng quy cũ, mỗi sáng bảy giờ thức dậy, bảy giờ rưởi ăn sáng, đúng chín giờ thì đến văn phòng làm việc, năm giờ chiều tan sở và về đến nhà thì đúng sáu giờ, cơm tối đã có trên bàn ăn, ăn xong thì đọc báo, coi truyền hình, chín giờ về phòng nghỉ ngơi. Cho đến một hôm thì phát sinh vấn đề...”

Hơi thở của ông ta bắt đầu gấp gáp, trên mặt bày tỏ sự giận dữ. Luật sư theo bổn phận, nói:

- “Tiếp tục báo cáo cho tòa án nghe tình hình.”

- “Sự việc xảy ra hôm ấy, theo thói quen tôi thức dậy lúc bảy giờ, ăn sáng xong thì chín giờ đi làm, năm giờ nghỉ việc, sáu giờ về đến nhà nhưng không nhìn thấy bữa ăn tối trên bàn, cũng không thấy vợ tôi đâu. Tôi tìm khắp nơi và phát hiện vợ tôi đang ân ái với một người xa lạ trên giường, tôi bèn bắn chết bà ta.”

Luật sư đúc kết những tình tiết quan trọng, và yêu cầu ông ta:

- “Nói rõ ràng động cơ nào anh giết vợ mình ?”

- “Thưa quan án đại nhân và các vị bồi thẩm đoàn, lúc ấy tôi nộ khí xung thiên, toàn thân giận quá phát run.” ông ta vừa la lớn vừa đập ghế và ngồi xuống. “Sáu giờ về đến nhà, bữa cơm tối nhất định phải chuẩn bị sẵn trên bàn ăn.”

(Lắng nghe của loài ếch)

Suy tÆ°:

Lý do giết vợ rất rõ ràng: không dọn cơm tối và nhìn tận mắt vợ mình ngoại tình với người khác. Nhưng luật sư thì không nghe không để ý đến những chi tiết mà Sử Quân trình bày cụ thể, ông luật sư chỉ biết làm theo sách vỡ đã học, nhưng trong sách vỡ cũng không đến nỗi “ngớ ngẩn” như ông luật sư bàu chữa này.

Có một vài người Ki-tô hữu than phiền rằng, khi đi xưng tội thì cha giải tội hỏi tên tuổi và hỏi tùm lum làm họ khó chịu, chẳng muốn đi xưng tội, bởi vì họ đã thành tâm xưng thú các tội rồi. Cho nên có một vài giáo dân hỏi tôi rằng: “Trong tòa giải tội cha có hỏi tên người xưng tội không, và có hỏi người xưng tội đã phạm tội với ai không?”

Theo giáo luật điều 979 dạy rằng: “Khi đặt những câu hỏi, tư tế phải tiến hành cách khôn ngoan và kín đáo, phải lưu ý đến địa vị và tuổi tác của hối nhân và phải tránh đừng hỏi tên người đồng lõa.”

Có những lúc thói quen hay hỏi hối nhân trong tòa giải tội làm cho họ không vui vẻ, bởi vì những tội đáng xưng thì họ đã xưng rồi, không nên để một hối nhân ra khỏi tòa giải tội với bộ mặt buồn bả và tâm hồn nặng trĩu.

Bởi vì Thiên Chúa không muốn như vậy.

jmtaiby@yahoo.com taibytw@hotmail.com
Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.
Xem thông tin cá nhân của thành viên gửi tin nhắn
Bienluu
Thành viên
Thành viên


 

Ngày tham gia: 30/04/2009
Bài gửi: 159
Số lần cám ơn: 0
Được cám ơn 82 lần trong 78 bài viết

Bài gửigửi: 26.02.2010    Tiêu đề: re: Má»—i ngày má»™t câu chuyện Trả lời với trích dẫn nội dung bài viết này

Chuyện Ông Tư Dì Tư: Tàn phá dung nhan


...Ông Tư Dì Tư, một cặp vợ chồng Nam bộ tái định cư tại Quận Cam từ những ngày cuối tháng Mười Hai năm 75. Ông Tư hồi xưa con điền chủ khét tiếng một vùng, răng bịt vàng sáng chóe...

Dì Tư hỏi chồng,

— Ông mần chi mà tui thấy ông cứ loay hoay đi ra đi vô trong toilet, rồi lại đứng hằng giờ ở trỏng săm soi trước cái kiếng? Bộ ông đau bụng hả? Có cần uống thuốc hay không? Hay là để tui cạo gió cho. Trời lóng nầy nắng đổ lửa như than hầm, dễ bị Tào Tháo rượt lắm đó nghen.

Ông Tư bông lơn,

— Tui hổng có sao. Bà đừng có lo. Tui là người tốt cho nên bụng cũng tốt theo à. Ta nói Tào Tháo có muốn rượt, sợ cũng khó lắm. Bà còn nhớ năm ngoái lúc hai vợ chồng mình về Việt Nam thăm họ hàng hay không.

— Ờ nhớ.

— Tình thiệt mà nói trước khi lên phi cơ, tui cũng hơi ngần ngại, bởi nghe nói nhiều người về bển uống nước rồi bị Tào Tháo rượt. Nhưng mới bước được mấy bước trên đường làng á, thì ta nói thiệt tình… Gần ba mươi năm trời không gặp được bà con chòm xóm, giờ tự dưng gặp lại biết bao nhiêu người, tui vui quá xá à. Cho nên sang tới ngày thứ hai cái là tui bắt đầu sa đà, gặp thịt chó ăn thịt chó, đụng nước mía uống nước mía. Nhưng hên ông trời cho tui cái bụng tốt. Gần ba mươi năm xa nhà, giờ về Việt Nam ăn thịt chó nướng vỉ ngay bên lề đường đó, uống nước mía xay ngoài chợ sáng trưa chiều tối đủ bốn cữ mà vẫn tỉnh bơ như không!

— Hứ, ông đừng tưởng ông ngon! Tại chưa tới lúc Tào Tháo mở sổ gọi tên ông ấy. Ông đừng có quên cái hồi tui mới sanh thằng Hai xong, chiều hôm đó ông sa đà nhậu nhẹt thịt chó với lòng heo chấm mắm tôm. Lết về được tới nhà, ông thượng thổ hạ tả. Thiệt tình bữa đó ông hành tui gần chết luôn…

Ông Tư cụt hứng,

— Bà! Nói chuyện nghe mắc cười quá à…

Ngồi xuống ghế, ông Tư vô đề,

— Bà biết hông? Mới lúc nãy coi TV, tui thấy người ta nói có cái bà người Pháp được bác sĩ thẩm mỹ sửa cho lại cái mặt...

Dì Tư khịt mũi,

— Hứ, mần chi mà phải mò tới viện thẩm mỹ sửa da sửa mặt. Bà này nhiêu tuổi rồi? Dư tiền bạc quá mà...

— Bà, chưa chi đã nghĩ xấu cho người ta à. Đây nè, cái bà này bị chó cắn cái mặt nát bấy như tương vậy đó... Nhưng cũng còn hên cho bả, bởi gặp được bác sĩ thẩm mỹ rành nghề, cho nên khuôn mặt của bả trở lại gần như bình thường nguyên vẹn vậy đó.

Ông Tư tâm sự,

— Thấy chuyện người tui lại nhớ tới chuyện mình.

— Chuyện người thì tui hiểu. Còn chuyện mình là chuyện gì?

— Bộ bà không thấy vợ chồng mình sống tới tuổi này, nhìn miết ở trong gương, tui thấy tóc muối nhiều hơn tiêu. Cho nên tui thấy càng sống lâu càng thêm cơ hội khiến khuôn mặt biến dạng. Tôi thấy ở trên đời này chỉ có mình Chúa Giêsu là còn nguyên vẹn, trắng tinh vẫn là trắng tinh như tuyết, trước sau khuôn mặt của Chúa không hề thay đổi à nghen.

— Ông nói chiện! Chúa mà! Ông còn nhớ cái tuồng Chúa biến hình ở trên núi Tabo hay không?

— Bà! Sao lại có cái vụ tuồng tích ở đây. Bài Phúc Âm Chúa Biến Hình mà bà làm như là tuồng Võ Tòng Đả Hổ hay là Tiếng Trống Mê Linh không bằng.

— (Cười, cười) Ừ, ừ, thì bài Phúc Âm… Tôi nhớ hồi còn nhỏ đó ông, nghe dì phước dậy nếu mình chịu khó siêng năng đi lễ Misa, lần chuỗi Mân Côi, ngoan ngoãn với tía má thì áo rửa tội của mình lúc nào cũng trắng tinh như là áo Chúa Giêsu lúc Ngài biến hình trên núi vậy đó. Ông biết không, nghe vậy tui khoái quá, tui te te đi lễ Misa ngày hai bận. Sáng tinh mơ, chuông nhà thờ vừa đổ là tui lục đục ngồi dậy đi lễ với tía má. Còn chiều đó nghen, tui hấp tấp nấu cơm cho lè lẹ để còn kịp đi lễ. Còn tối khuya, nhiều khi tui còn nhắc nhở tía má lần chuỗi Mân Côi đó ông. Trời ơi, hồi đó tía má cứ nói mai rày lớn lên con nhỏ này sẽ đi tu cho mà coi. Nghe nói vậy, tui cũng khoái tê tê trong bụng, tui tính đi tu thiệt tình đó ông…

— Nè, bà đừng có đổ ngang là tại bà lậm tui cho nên mất đi cơ hội làm dì phước đó nghen…

Dì Tư mặt đỏ tuồng như người nhai trầu thuốc,

— Á! Ông quỷ đa! Nói năng lảm nhảm không à.

Ông Tư bập bập hơi thuốc,

— Bà làm tui nhớ chuyện ông họa sĩ vẽ tranh Bữa Tiệc Ly đó.

— Chuyện làm sao?

— Thì ổng họa sĩ chọn vẽ người đầu tiên là Chúa Giêsu. Người làm mẫu cho Chúa Giêsu, ông ấy nghĩ phải kiếm cho ra người có khuôn mặt nhân hậu nè, từ bi nè. Chỉ trong vòng một thời gian, ổng ấy đã kiếm ra người mẫu cho Chúa Giêsu. Rồi sau đó, ổng lại đi kiếm mười một người mẫu khác cho mười một vị tông đồ. Sau cùng, ổng mới đi kiếm người mẫu cho Giuđa, là một người mà theo như ổng là phải có cái khuôn mặt nham hiểm bất lương. Nhưng cũng phải mất một khoảng thời gian ông họa sĩ mới kiếm ra được người mẫu cho Giuđa đang ngồi ăn xin ở chợ. Thì mang ông ăn mày về nhà, chỉ vô bức tranh, ông họa sĩ giải thích cho người ăn mày biết công trình ông đang thực hiện. Thì thiệt là bất ngờ…

— Sao?

— Thì khi nhìn thấy Chúa Giêsu trong bức tranh, người ăn mày bật khóc, và nói, “Ông biết sao không? Người mẫu cho Chúa Giêsu trong bức tranh chính là tôi đây nè”.

— Í chèng ơi! Nghe ông kể chiện mà tự nhiên tui rùng mình ớn lạnh luôn đó ông. Tự dưng cũng muốn đi soi kiếng coi khuôn mặt mình đã biến đổi tới đâu… Mà lạ hén. Người ta nói, “Nhân chi sơ, tính bổn thiện”. Nhưng mà tui không hiểu sao người ta lại biến đổi, mất đi cái tính bổn thiện vậy hả ông?

— Thì cũng có nhiều lý do. Nhưng tôi nghĩ cũng tại cái môi trường nơi mình sống thôi. Bà còn nhớ ông bà mình hay nói, “Ở bầu thì tròn, ở ống thì dài”,

— Ừ…

— Hay là “Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng” hay không?

— Nhớ…

— Cái mặt đang tròn phúc hậu như cô Thúy Vân mà đưa vào cái ống tre ở riết thì cũng biến dạng dài thoòng. Tôi mà cứ giỡn với mực, có ngày mực đổ vấy áo hóa ra đen thui à. Cho nên tôi nhớ chuyện kể Tể Tướng Án Anh nước Tề có lần ổng công du nước Sở. Muốn làm bỉ mặt nước Tề và Án Anh, vua Sở mới bày kế, trong khi nhà vua và Án Anh đang đàm đạo, từ bên ngoài quân lính mang vô một người thanh niên mặc quần áo nước Tề, tay chân bị xiềng xích. Vua Sở mới hỏi quân lính, “Người đó tội chi mà bị xiềng xích như vậy?”. Quân lính mới thưa, “Tâu bệ hạ, người này nguyên gốc dân nước Tề, nay bị bắt vì tội ăn cắp”. Vua Sở mới quay sang hỏi Án Anh, “Bộ nước Tề có nhiều người ăn cắp lắm hay sao?”. Nghe vua nói, Án Anh mặt không biến sắc, nhưng điềm tĩnh trả lời, “Thần nghe nói quất Giang Nam nguyên thủy quất ngọt. Nhưng khi mang qua trồng bên đất Giang Bắc, quất ngọt hóa ra quất chua. Nay anh chàng thanh niên này nguyên thủy người nước Tề, ở bên nước Tề, sống một đời lương thiện cho tới khi dọn nhà qua bên đất Sở sinh sống, khi đó lại hóa ra quân trộm đạo bất lương”. Vua Sở nghe nói vậy, giận tím mặt, vẫy tay cho quân sĩ kéo người thanh niên ra ngoài…

— Chà chà, cái ông Án Anh này thiệt là lanh lợi đa, ông ha. Trả lời như vậy thì còn ai nói cho lợi với ổng. Người xưa ta nói sao mà lợi khẩu quá hén, ông…

Ông Tư bàn thêm,

— Nơi chốn mình ở chỉ là một thôi. Nguyên nhân thứ hai khiến người ta mất đi cái tính bổn thiện thì lại có liên quan tới những cái chọn lựa trong đời sống hằng ngày…

Dì Tư nóng nảy,

— Sao? Sao? Vậy là làm sao? Cái này ông phải nói thêm rồi đa.

Ông Tư chậm rãi,

— Bà còn nhớ câu chuyện bà Evà ăn trái cấm hay không?

— Chuyện đó thì ai còn lạ gì. Nhưng mà ông lôi chuyện bà Evà vào trong đây để làm cái gì?

Ông Tư trợn mắt,

— Để làm cái gì? Bà nói nghe thấy mắc cười à. Bộ bà không thấy rõ ràng là bà Evà có cái chọn lựa hay sao? Hoặc ăn hoặc không ăn. Nhưng mà cuối cùng, bả ấy cũng chọn, một cái chọn lựa khờ dài, và bởi cái chọn lựa khờ dại này, mà hai vợ chồng mất đi khuôn mặt thiên đàng. Tệ hơn nữa, từ cái chọn lựa nghèo nàn của bà Evà, trần gian mới nảy sinh ra khuôn mặt hung thủ Cain và khuôn mặt nạn nhân Abel, nối tiếp theo sau là những khuôn mặt xác chết nổi lềnh bềnh trên dòng nước Đại Hồng Thủy. Đó, bà thấy chưa?

Dì Tư rạng ngời nét mặt,

— Thôi, tui hiểu rồi. Tui nhớ đâu có lần tụi tui thắc mắc hỏi cha linh hướng Hội Legio về sự khác nhau giữa tội nhẹ với tội nặng. Có người còn hỏi, “Ơ, thưa cha, nếu khai thuế hơi quá tay một chút, rồi lấy số tiền đó gửi về cho các trại mồ côi ở bên Việt Nam, làm như vậy có được hay không?”.

— Rồi cha linh hướng nói làm sao?

— Ờ, tui nhớ đâu ổng nói in đâu như là, “Nếu cứ sống với những cái chọn lựa nghèo nàn, chẳng mấy chốc từ người làm mẫu cho Chúa Giêsu, mình sẽ trở thành người mẫu tuyệt vời cho Giuđa”. Đúng rồi đó…

— Thì đấy, vậy là bà hiểu chuyện rồi đó. Bây giờ bà còn tưởng tui bị Tào Tháo rượt nữa hay không?

Suy Niệm

Chọn lựa nghèo nàn dẫn ra đời sống nghèo nàn, khuôn mặt bần hàn.

Chọn lựa thánh thiện dẫn tới đời sống bình an, khuôn mặt an bình.

Ước chi trần gian ngày càng xuất hiện thêm nhiều khuôn mặt an bình.

Lời Nguyện

Lạy Chúa, xin sửa lại những đường nét hư hỏng bởi những cái chọn lựa nghèo nàn trên khuôn mặt chúng con.


Nguyễn Trung Tây, SVD
Xem thông tin cá nhân của thành viên gửi tin nhắn
Bienluu
Thành viên
Thành viên


 

Ngày tham gia: 30/04/2009
Bài gửi: 159
Số lần cám ơn: 0
Được cám ơn 82 lần trong 78 bài viết

Bài gửigửi: 28.02.2010    Tiêu đề: re: Má»—i ngày má»™t câu chuyện Trả lời với trích dẫn nội dung bài viết này

PHẨM CHẤT RƯỢU


Trong buổi yến tiệc tại Nhật Bản, có người giới thiệu một loại rượu nổi tiếng của Nhật Bản, hớp thử một ngụm thì thấy mọi vật trong nhà lắc lư.

- “Rượu này quá mạnh.”

Chủ nhà trả lời:

- “Không phải đâu !”- “Vừa mới động đất đó.”

(Lắng nghe của loài ếch)

Suy tÆ°:

Rượu ngon rượu dở không phải tùy thuộc vào nồng độ cao thấp, không tùy thuộc vào rượu tây hay rượu tàu, nhưng tùy thuộc vào cái “gu” của người uống. Bởi vì có người thích rượu tây hơn rượu tàu, có người thích rượu đế Gò Công hơn rượu tàu Thiệu Hưng, có người thích rượu đế Cao Lương hơn rượu chát.v.v...

Rượu của tinh thần tu đức chính là ân sủng của Chúa, ân sủng này chỉ được nhận lãnh trong sự khiêm tốn, tin tưởng và mến yêu. Người có ân sủng của Chúa thì sống khiêm tốn chan hòa với mọi người, người không có ân sủng Chúa thì kiêu ngạo và thường trở nên đầu mối chia rẻ cho mọi người.

Thiên Chúa rất công bằng và không thiên vị ai, ân sủng của Ngài đều được ban cho hết mọi người, nhưng ân sủng sẽ trở thành quan án án phạt những ai đón nhận nó mà không trở thành môn đệ của Đấng ban phát ân sủng là Chúa Giê-su Ki-tô.

Rượu làm cho tinh thần con người ta phấn chấn, khi uống điều độ, nhưng nó sẽ làm cho con người ta mất đi nhân cách của họ nếu uống quá độ.

Cũng vậy, ân sủng thì luôn là cứu sống chứ không là hủy diệt, nhưng những ai coi thường nó thì bị hủy diệt đời đời trong hỏa ngục.

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.
Xem thông tin cá nhân của thành viên gửi tin nhắn
Bienluu
Thành viên
Thành viên


 

Ngày tham gia: 30/04/2009
Bài gửi: 159
Số lần cám ơn: 0
Được cám ơn 82 lần trong 78 bài viết

Bài gửigửi: 04.03.2010    Tiêu đề: re: Má»—i ngày má»™t câu chuyện Trả lời với trích dẫn nội dung bài viết này

BUỘC LẠC ĐÀ


N2T


Đệ tử cỡi lạc đà đi gặp đại sư Ba Tư, đi đến bên ngoài lều bạt thì xuống lạc đà, đi thẳng vào bên trong, cúi mình thật sâu chào đại sư, nói:

- “Con vạn phần tin tưởng vào Đức Chúa, do đó mà con bỏ lạc đà ở bên ngoài lều bạt mà không buộc nó lại. Con tin tưởng Đức Chúa sẽ bảo hộ tất cả những đồ vật của tôi trung Ngài.”

Đại sư nói:

- “Đồ ngốc, mau đi buộc lạc đà lại gấp. Đức Chúa không phiền phức như thế, không quấy rầy khi ngươi có thể tự mình giải quyết được vấn đề.”

(Lắng nghe của loài ếch)

Suy tÆ°:

Thiên Chúa đã ban cho con người trí khôn để biết phân biệt điều tốt và điều xấu, để biết cái gì nên làm và cái gì không nên làm; Thiên Chúa đã ban cho con người một quả tim để biết yêu thương và chia sẻ, chứ không phải để chứa chất hận thù.

Có những người Ki-tô hữu không làm gì cả mà chỉ tín thác vào Chúa, thế là họ nghèo vẫn cứ nghèo, bởi vì họ không dùng trí óc và sức lực của mình để làm việc, Thiên Chúa không hề ban ơn cho những kẻ biếng nhác; có người đem chiếc xe mới mua của mình đậu ở trong sân nhà thờ mà không khóa, rồi xin Chúa giữ dùm để vào nhà thờ cầu nguyện, khi ra khỏi nhà thờ thì xe không cánh mà bay mất, bởi vì Chúa không bao giờ giữ dùm khi chúng ta có thể khóa xe và giữ xe...

Thiên Chúa sẽ can thiệp khi con người biết dùng trí óc và sức lực của mình để làm việc, bởi vì Thiên Chúa đã ban cho con người một trí khôn và một con tim để làm cho vũ trụ mà Ngài tạo dựng ngày càng đẹp hơn.


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.
Xem thông tin cá nhân của thành viên gửi tin nhắn
dangngocan
Quản trị viên
Quản trị viên


 

Ngày tham gia: 13/11/2007
Bài gửi: 2466
Số lần cám ơn: 1
Được cám ơn 295 lần trong 287 bài viết

Bài gửigửi: 05.03.2010    Tiêu đề: Trả lời với trích dẫn nội dung bài viết này

Biết Mình
Mùa chay là thời gian trở về. Chúng ta cần có những giây phút thinh lặng giúp suy tư và xét mình để nhận diện con người thật của mình. Truyện kể rằng những người hàng xóm thấy Nasruddin đang bò dưới đất. Một người hỏi: anh đang tìm gì thế? Ông trả lời: Tìm cái chìa khóa của tôi. Và cả hai người cùng bò xuống đất đi tìm. Tìm một hồi, không thấy, người hàng xóm hỏi: Anh mất chìa khóa ở đâu vậy? Nasruddin trả lời: Tôi mất chìa khóa tại nhà. Người bạn hỏi: Vậy chứ tại sao ông lại tìm chìa khóa ở đây? Ông trả lời: Bởi vì ở đây có nhiều ánh sáng hơn. Truyện lạ! Làm sao tìm được đồ vật đã mất nơi một địa điểm không liên quan gì cả. Mất ở đâu phải tìm ở nơi đó chứ. Chúng ta chỉ tìm đồ vật đã mất nơi chúng ta không biết chính xác khi có nhiều lý do để nghi ngờ thôi.
Đôi khi chúng ta nghĩ rằng cuộc sống của chúng ta không có vấn đề gì cả. Chúng ta vẫn chu toàn tốt mọi công việc hàng ngày. Sống yên vui trong tổ ấm gia đình của chúng ta. Chúng ta sống trọn vẹn mọi giây phút có được trong cuộc sống. Chúng ta nghĩ rằng chúng ta đang sống trọn hảo. Nhưng chúng ta có biết đâu rằng, hầu như trong mọi lúc chúng ta đều bị cuốn hút vào một cái gì đó. Những hành động lập đi lập lại nhiều lần trở thành thói quen và chúng ta không còn nhận ra cái sai hay sự phiền hà mà chúng ta đang gây ra cho người khác. Như khi lái xe hay khi đi đường, chúng ta nghe nhạc lớn hoặc nói truyện phôn to. Chúng ta có nghĩ rằng chúng ta làm phiền người khác không? Khi chúng ta đi làm về nhà, chúng ta lại tự động mở máy vi tính hay truyền hình xem tin tức, thể thao và các mục chúng ta ưa thích nhưng chúng ta quên đi là chúng ta đang sống trong một gia đình. Chúng ta nên biết là cần phải tế nhị chia sẻ niềm vui với người khác.

(Trích đoạn bài Năm Thánh 2010/3 của Lm Trần Việt Hùng)
Xem thông tin cá nhân của thành viên gửi tin nhắn
Bienluu
Thành viên
Thành viên


 

Ngày tham gia: 30/04/2009
Bài gửi: 159
Số lần cám ơn: 0
Được cám ơn 82 lần trong 78 bài viết

Bài gửigửi: 06.03.2010    Tiêu đề: re: Má»—i ngày má»™t câu chuyện Trả lời với trích dẫn nội dung bài viết này

ĐẠI SƯ ĐÙA NƯỚC


Một hôm đại sư Ha-Bi thuận tay ném áo đạo bào bên hồ nước, rồi nhảy xuống trong hồ mà tắm ! Đúng lúc Ha-Hsan đi qua, nhìn thấy chiếc đạo bào thì trong lòng nghĩ rằng nhất định có người để quên, thế là rất thận trọng nhặt lấy đợi người mất áo đến nhặt về.

Đại sư đi đến nhặt áo đạo bào, Ha-Hsan chất vấn:

- “Ngài đi tắm trong sông, cái áo đạo bào này để cho ai giữ vậy, rất có thể là bị mất cắp rồi, ngài biết chứ ?”

Đại sư trả lời:

- “Người mà tôi ủy thác đã sai ngài đến đây đứng gác để giữ nó.”

(Lắng nghe của loài ếch)

Suy tÆ°:

Khi con người ta tu đạo đến hồi thoát tục thì tâm tình đơn sơ như trẻ em, ở đâu cũng thấy tâm tình yêu thương của Thiên Chúa dành cho họ, nên họ vui vẻ hòa nhập với thiên nhiên mà không màng đến cái còn cái có, cái nguy cái lành của họ ở thế gian này.

Quăng cái áo bên hồ để nhảy xuống sông mà tắm, hòa cùng với thiên nhiên mà mất đi cái áo thì cũng chẳng sao cả, bởi vì cái áo không làm nên thầy tu, cái áo không làm cho người ta được vào Nước Trời, nhưng chính tâm hồn hoàn thiện yêu thương thì mới đáng được vào Nước Trời.

Quăng đi cái áo vật chất thế tục, quăng đi nhưng lo nghĩ của thế gian, quăng đi những bon chen của người đời thì mới được vào Nước của Thiên Chúa, tức là Nước Hằng Sống vậy.


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.
Xem thông tin cá nhân của thành viên gửi tin nhắn
Bienluu
Thành viên
Thành viên


 

Ngày tham gia: 30/04/2009
Bài gửi: 159
Số lần cám ơn: 0
Được cám ơn 82 lần trong 78 bài viết

Bài gửigửi: 10.03.2010    Tiêu đề: re: Má»—i ngày má»™t câu chuyện Trả lời với trích dẫn nội dung bài viết này

SÙNG BÁI

Một gia đình bị nạn có ấn tượng rất đẹp về nước Mỹ, nhất là cô bé sáu tuổi, đối với nó chỉ cần là “của Mỹ” thì không những là tốt, mà còn dứt khoát là tuyệt vời.

Một hôm, người phụ nữ hàng xóm bên cạnh nói cho cô bé biết là bà ta sẽ sinh một em bé trong ngày gần đây, cô bé về nhà làm ầm ỉ nói mình cũng muốn sinh một em bé, mẹ của nó bèn nắm lấy cơ hội này nói cho con mình một vài chuyện về vấn đề giáo dục tâm sinh lý, nói với nó là phải mất thời gian chín tháng mới có thể sinh được một em bé.

- “Chín tháng à,” cô bé sáu tuổi không cho là như thế nên cãi lại: “Má, chẳng lẽ má quên rồi sao, chúng ta đang ở tại nước Mỹ mà.”

(Lắng nghe của loài ếch)

Suy tÆ°:

Yêu chuộng văn minh tiến bộ là điều đúng, nhưng không thể tôn sùng đến độ cái gì của Mỹ cũng là số một, bởi vì khi đã lên cao thì nhất định phải tụt xuống nhường chỗ cho người khác lên, đó chỉ là thời gian mà thôi.

Con người ta dù văn minh khoa học tiến bộ đến đâu thì cũng không thể một sớm một chiều mà sinh được một em bé, nhưng phải theo trật tự mà Thiên Chúa đã an bài cho mỗi công trình tạo dựng của Ngài, từ con người cho đến các động vật bốn chân hay hai chân, hoặc loài chim loài cá, thực vật.v.v...khi thụ thai, thụ phấn thì đều có sự an bài theo chu kỳ của Thiên Chúa, trái với luật tự nhiên ấy thì sẽ không được vẹn toàn.

Không có con cái thì người chồng người vợ sẽ không có được thiên chức làm cha làm mẹ, dù nước Mỹ khoa học tiến bộ nhưng cũng không thể đem thiên chức làm mẹ ban cho người chưa hề sinh đẻ, bởi vì phải mang nặng đẻ đau mới xứng đáng được thiên chức cao quý ấy.

Không tuân theo quy luật tự nhiên mà Thiên Chúa đã an bài, thì con người chỉ đem lại khổ đau cho mình mà thôi.


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.
Xem thông tin cá nhân của thành viên gửi tin nhắn
Trình bày bài viết theo thời gian:   
« Xem chủ đề trước | Xem chủ đề kế »
gửi bài mới Trả lời chủ đề này DIỄN ĐÀN GIÁO PHẬN VINH -> Truyện, ký, tiểu thuyết, Ä‘oản khúc... Chuyển đến trang 1, 2  Trang kế


 
Chuyển đến
 
Bạn không có quyền gửi bài viết
Bạn không có quyền trả lời bài viết
Bạn không có quyền sửa chữa bài viết của bạn
Bạn không có quyền xóa bài viết của bạn
Bạn không có quyền tham gia bầu chọn
Bạn không được phép gởi kèm file trong diễn đàn
Bạn có thể download files trong diễn đàn


Copyright © 2013 GIAOPHANVINH.NET :: All rights reserved.
Email biên tập: vinhconggiao@gmail.com || Ban quản trị: quantri@giaophanvinh.net