GPVMenu

 Phim Công giáo online 

 Lịch Phụng vụ GP Vinh 

 Giờ lễ tại các nhà thờ 

 Quỹ Học bổng NTT 

 Giấy tờ - Chứng chỉ 

 ĐCV Vinh Thanh 


_READMORE
 Gia đình Web Giáo phận 
Lam Hồng (Đức tin & VH)

Phim Công giáo

Thánh Ca Online

ĐCV Vinh Thanh

Hội dòng MTG Vinh

Quỹ Học Bổng NTT

GĐ Thánh Tâm GP Vinh

Doanh nhân GP Vinh

Giáo xứ Bảo Nham

Giáo xứ Hòa Ninh

Giáo xứ Làng Rào

Giáo xứ Nghi Lộc

Giáo xứ Tân Lộc

Giáo xứ Trung Nghĩa

Sinh viên CG Vinh

CĐ Vinh Hà Nội
 Tra cứu bài viết 
Tháng Tư 2024
T2T3T4T5T6T7CN
1 2 3 4 5 6 7
8 9 10 11 12 13 14
15 16 17 18 19 20 21
22 23 24 25 26 27 28
29 30          
 <  > 
 Thống kê truy cập 
 Khách: 22
 Thành viên: 000
 Tổng cộng 022
 Lượt tr.cập 055357955
 Từ điển online 
TỪ ĐIỂN ONLINE

 Bookmark & Share 

website security
 
Diễn đàn Giáo Phận Vinh 19.04.2024
DIỄN ĐÀN GIÁO PHẬN VINH :: Xem chủ đề - Khúc Diá»…m Tình Ca Trong Vườn Địa Đàng.

 Chào mừng bạn đến với diễn đàn GIAOPHANVINH.NET


 Xem bài chưa có ai trả lời 
Đăng ký làm thành viênĐăng ký làm thành viên 

gửi bài mới Trả lời chủ đề này DIỄN ĐÀN GIÁO PHẬN VINH -> Truyện, ký, tiểu thuyết, Ä‘oản khúc...
 Bạn đang theo dõi chủ đề ở chuyên mục : Truyện, ký, tiểu thuyết, Ä‘oản khúc... 
Người đăng Thông điệp
hgdg67
Thành viên
Thành viên


 

Ngày tham gia: 16/07/2007
Bài gửi: 111
Số lần cám ơn: 0
Được cám ơn 12 lần trong 11 bài viết

Bài gửigửi: 28.11.2007    Tiêu đề: Khúc Diá»…m Tình Ca Trong Vườn Địa Đàng. Trả lời với trích dẫn nội dung bài viết này

Khúc Diễm Tình Ca trong vườn Địa Đàng.

Thượng-Đế nhìn Adam thơ-thẩn trong vườn Địa-đàng, ngài cảm thấy tội-nghiệp cho Adam quá.

Sau khi sáng-tạo các công-trình vĩ-đại bao gồm cả bầu trời, tinh-tú...và mặt đất cùng các sinh vật, Ngài muốn tạo dựng nên một sinh-vật trông giống Ngài, để tiếp tay với Ngài cai-quản một vùng đất, trong đó đã được Ngài sắp sẵn mọi thứ.

Adam đã được tạo-thành, và Ngài rất hài lòng với hình-dáng một thanh-niên khoẻ-mạnh, một con người mang hình ảnh của Ngài. Adam rong-ruổi khắp nơi trong khung cảnh thiên-nhiên thật hùng-vĩ. Chàng đã tìm đến vui chơi đùa giỡn với các loài vật trong rừng sâu, trên núi đồi, nơi cánh đồng cỏ xanh, bên bờ biển cạn… Nhưng sau đó, chúng đều lần lượt quay về với hoang-dã của núi rừng, với sóng nước bao-la của biển cả. Chỉ có con chó nguẩy đuôi lẽo-đẽo bên chân, và con mèo quanh-quẩn đâu đó, tuy vậy cả hai cũng có vẻ vô cảm lắm!

Adam lang-thang khắp nơi, đi tìm một cái gì khác hơn nữa! Cuối cùng mệt mỏi, Adam nằm trên đồng cỏ xanh mướt nhìn bầu trời mây bay lờ-lững. Chàng lim-dim đôi mắt đi vào giấc ngủ mênh-mang.

Thượng-Đế vẫn luôn dõi mắt theo Adam, Ngài rất quan-tâm, vì đó chính là đứa con Ngài tạo-thành với tình yêu của một người Cha, người Cha với lòng nhân từ và quyền-năng của Đấng Tối-Cao. Dù Ngài đã tạo-thành từ bùn đất, nhưng Ngài đã đặt vào trong lồng ngực Adam một quả tim rất giống với Ngài. Quả tim biết xúc-cảm. Khi sáng-tạo vũ-trụ, bầu trời… Ngài cũng đã rung-cảm theo nhịp tim yêu thương đó, để rồi lần lượt mọi thứ xuất-hiện rất thứ tự, quyện chặt lấy nhau, luân chuyển xoay vần...tất cả đều lệ-thuộc với nhau để sinh-tồn!

Chủ-đích của Ngài là như vậy, chỉ có sự ràng buộc mọi thứ với nhau như một sợi dây yêu thương thì mới tồn tại. Với Adam, Ngài vừa đặt vào lồng ngực chàng một quả tim, vừa ban cho chàng một khối óc minh-mẫn hơn mọi loài thụ-tạo khác. Ngài biết rằng với hai thứ đó sẽ khiến cho Adam rất khó xử sự, và cái “khó xử” đó lại chính là sự khôn ngoan của con người! Vì vậy Ngài cho Adam được hoàn-toàn tự-do trong việc cai-quản mọi loài. Bầu trời với muôn vì tinh-tú, địa cầu với rừng núi xanh tươi, biển cả muôn trùng... Tất cả đều tuỳ thuộc vào quyền xử-dụng của chàng. Ngài nghĩ rằng với khối óc và con tim, Adam sẽ hành-xử cách nào tốt nhất để khám-phá, duy-trì các tạo-vật thật tốt đẹp!

Buổi sáng hôm nay, Ngài nhìn thấy Adam có vẻ không được hứng-khởi sau khi rảo bước trên đồng cỏ. Adam nằm dài ngủ dưới ánh nắng ban mai dìu-diụ của mặt trời, trên thảm cỏ xanh tươi. Thân-thể chàng đầy những đường nét của bắp thịt rắn-chắc.

Ngài bước xuống, sờ vào ngực Adam, nhịp tim chàng rất bình-thưòng, có lẽ là dấu-hiệu của sự lãnh-cảm, cô-đơn. Ngài muốn cho Adam một nguồn cảm-hứng mới, tuyệt-vời hơn những thứ Adam đã thấy, để trái tim chàng luôn bay bổng, luôn phải chiến-đấu với khối óc. Có như thế, Adam mới làm cho thế-giới tiến-triển thay đổi được!

Thượng-Đế ngẫm-nghĩ, rồi với một phần quả tim, nửa khối óc, một khúc xương sườn của Adam, trong khoảnh-khắc Ngài đã tạo nên Eve.

Adam, một người đàn ông khoẻ-mạnh, rắn chắc. Chàng phải là dũng-sĩ để bảo-vệ bạn đời của mình. Eve, một người đàn bà yểu-điệu, duyên-dáng. Nàng phải dịu-dàng để dung-hoà cho cuộc sống thêm phần thoải-mái.

“Cả hai rất giống nhau nhưng cũng rất khác nhau. Họ cần có nhau để tồn-tại! Một sự kết-hợp thật hoàn-hảo! Không thể nào thay đổi được sự sắp đặt này!” Ngài thầm nghĩ.

Thượng-Đế vui mừng vì đã tính-toán xong bài toán cho Adam. Ngài chờ đợi phản-ứng của chàng và nàng!

Eve chợt tỉnh giấc, nàng nhỏm dậy đưa mắt nhìn sang bên cạnh, Adam đang ngủ say. Eve có cảm-tưởng mình đã gặp chàng ở đâu đó rồi! Trong tiềm-thức nàng, Adam đã như là một thần-tượng nàng mơ tưởng!


Tôi ngủ, nhưng lòng tôi chợt thức,
Người tôi yêu gõ cửa lòng tôi,
"Mở cửa cho anh, bồ câu hỡi!
"Em rực-rỡ, mười phân vẹn mười!"

Người tôi yêu, thân mình tươi sáng,
Đầu chàng, như khối vàng tinh-nguyên,
Mái tóc bồng: cọ non gợn sóng,
Từng sợi dài, ónh-ánh đen huyền.

Đôi má chàng, hoa thơm đồng-thảo,
Cặp môi hồng, đoá huệ thắm-tươi,
Hai chân chàng, đôi trụ bạch-ngọc,
Tướng-mạo chàng, hương-bá ngàn đời!


Adam thức dậy, chàng rất ngạc-nhiên vì bên cạnh chàng đã có một người bạn như chàng mơ ước. Chàng sờ vào tay nàng, sờ vào chân nàng, quả đúng giống như chàng, cũng bằng xương bằng thịt. Adam nhìn vào cặp mắt long lanh của Eva rồi đưa tay vuốt suối tóc dài mượt mà của nàng. Eve mỉm-cười ngã đầu vào ngực Adam.


Người tình tôi ơi! Em đẹp quá,
Tóc nàng dợn sóng, mắt bồ câu,
Môi tươi hồng, miệng cười duyên-dáng,
Má đỏ hây hây, thắm một màu!

Cổ nàng, như tháp ngà Đa-vít,
Bộ ngực khác nào cặp nai tơ,
Gặm cỏ non, giữa vườn huệ thắm,
Nơi nàng, chẳng một chút vết nhơ!

Lưng ong uốn mềm, vòng trang sức,
Mũi nàng như ngọn tháp Li-băng,
Bụng nàng tựa lúa mì vun ắp,
Đôi chân dài, hoa huệ bao quanh!...


Thượng-Đế mỉm cười nhìn đôi trai tài gái sắc, nắm tay nhau tung-tăng giữa hoa cỏ muôn màu. Ngài chúc lành cho họ. Ngài ước mong gia-đình nguyên-tổ này, sẽ tìm được niềm-vui trong khung-cảnh Địa-đàng, sẽ là khởi đầu cho một giòng giống loài người đông đảo, cùng vui hưởng cảnh thanh-nhàn, an-lạc!

Adam dẫn Eve đi khắp núi rừng, đồng cỏ, khắp khu vườn kỳ-diệu đầy hoa thơm, trái lạ... Nhớ lời Thượng-Đế đã dặn dò:

-Tất cả những gì trong vườn này đều thuộc về con, chỉ duy-nhất nơi góc vườn có một cây xanh tươi hoa trái đầy cành, con chớ bao giờ đụng đến và cũng đừng hái trái ăn. Ngày nào con ăn trái cây đó, thì chính là ngày cuối cùng con ở đây, trong vườn Địa-đàng này!

Adam cũng loáng-thoáng hiểu ý Thượng-Đế, Ngài đã cho chàng tất cả, nhưng cũng để lại một dấu-hiệu quyền-năng của Ngài, điều này sẽ luôn nhắc nhở cho Adam biết giới hạn tự-do của mình, hãy luôn tuân phục quyền-năng Thượng-Đế, Đấng Sáng-Tạo, cũng chính là người Cha tạo dựng nên chàng, dấu-hiệu đó là cây Cấm. Chàng dẫn Eve tới tận góc vườn Địa-đàng để nói cho nàng biết rõ lệnh truyền của Ngài.

Adam và Eve tận hưởng những ngày hạnh-phúc tuyệt-vời, giữa cảnh trí thiên-nhiên hùng vĩ. Họ là những sinh-vật, những con người đầu tiên cảm-nhận được tình-yêu đôi lứa, hạnh-phúc vợ chồng! Họ cũng chính là những người diễn đạt tình yêu thương của Thượng-Đế một cách đúng nghĩa, trong khung cảnh thần-tiên nhất của loài người!


Người yêu, của lòng em yêu dấu!
Giờ này anh đang ở nơi đâu?
Để em khỏi lang-thang thất-thểu,
Tìm anh, chỉ thấy những đàn cừu!

Người tôi yêu giữa đoàn trai tráng,
Như cây táo giữa muôn cây rừng.
Chàng đưa tôi vào nơi phòng tiệc,
Nếm mật tình-yêu với rượu nồng!

Chàng đưa tay cho tôi làm gối,
Vòng tay kia ghì chặt lấy tôi.
Này thiếu nữ Sa-lem đừng vội,
Đừng thức tình-yêu! Đợi chín muồi!

Tiếng người tôi yêu nghe văng-vẳng,
Trèo lên núi, nhảy nhót trên đồi,
Chàng như linh-dương, tựa nai nhỏ,
Nhìn qua cửa sổ, ngó vào tôi!

Dậy đi em, bạn tình của anh,
Đã qua rồi, tiết đông giá lạnh.
Tiếng chim riú-rít hót trên cành,
Dậy đi em, người đẹp của anh!

Bồ câu của lòng anh, hãy đến!
Em ở đâu? Vách núi cheo leo,
Hay ẩn mình trong cùng hốc đá?
Hãy cho anh thấy mặt đi nào!

Em sẽ thuộc về anh trọn-vẹn,
Em duyên-dáng, tiếng em ngọt-ngào!
Và trước khi bóng chiều buông xuống,
Hãy quay về, em nhé người yêu!

Nhà chúng ta: bầu trời trong sáng,
Vách nhà bằng gỗ quí bá-hương,
Giường chúng ta: cánh đồng xanh ngát.
Anh dìu em, diện-kiến Quân-vương!


Thượng-Đế rất hài lòng về hai người, họ khắn-khít bên nhau như hình với bóng. Ngài hy-vọng họ sẽ cai-quản vũ-trụ, điạ-cầu một cách tốt đẹp. Ngài cho họ được tự-do định đoạt tất cả những gì họ muốn, và với khối óc, con tim được trao ban, họ sẽ quyết-định đúng với suy nghĩ của lý-trí và cảm nhận của con tim. Ngài nghĩ với lời dặn dò ghi vào tâm-khảm tự-nhiên của con người, có lẽ cũng không đến nỗi Adam làm điều sai lầm quá đáng!

Ngài cũng nghĩ đến sự yếu đuối của con người khi ngài ban cho họ quả tim biết rung-cảm. Sự yếu đuối đó có thể phát-sinh ra sự lầm-lẫn trong các quyết-định. Sự yếu đuối đó cũng có thể sinh ra kiêu-căng, tự-mãn, khi họ thoải-mái hưởng-thụ các tạo vật khác mà không phải khó nhọc làm nên.

Ngài cũng nghĩ đến lý-trí của con người khi ngài ban cho họ khối óc biết suy đoán. Sự suy-luận không theo ý của Ngài, Đấng Sáng-Tạo, mà họ suy nghĩ theo ý riêng, theo cảm-nhận của cá-nhân, theo bản-năng riêng của họ. Thực ra Ngài đã gieo vào khối óc mỗi người một mầm suy tư về con người, về các tạo-vật và qui-luật của sự sống. Ngài hy vọng họ sẽ thấy được sự nhỏ bé, bất-lực của con người trước các biến-chuyển của vạn-vật, từ đó họ sẽ nhận ra Ngài.

Mối lo âu của Ngài là bức màn che sự dữ, nếu con người tự tin vào sức mình mà bước qua, thì tất cả đều trở thành rất khó khăn để giải-quyết. Trong quá trình sáng-tạo, Ngài muốn có một sự quân-bình nơi toàn thể vạn vật, chính vì thế đã có cả cái xấu trong cái tốt, sự dữ trong điều lành.

"Họ sẽ quyết-định trong tự-do Ta đã trao cho họ. Chắc chắn họ cũng phải vận dụng khối óc, phải có cảm-xúc trước khi quyết định. Họ là sinh-vật duy nhất biết suy nghĩ để phán đoán. Họ phải biết thế!" Thượng-Đế thầm nghĩ như vậy, Ngài an-tâm nghỉ ngơi, để Adam và Eve thoải-mái trong vườn Địa-đàng.

Adam đã có lúc đứng trầm-ngâm trước cây Cấm, chàng biết rằng Thượng-Đế có lý khi đưa ra điều cấm đó. Chàng biết rằng hơn hết Thượng-Đế sẽ lo toan mọi nhu-cầu, vì chính mơ-ước riêng tư của chàng: có một người bạn thực sự cảm-thông chia sẻ niềm vui hay nỗi buồn, góp ý với chàng trong những lúc phải tính toán, so đo hơn thiệt. Thượng-Đế đã đáp-ứng mơ ước đó khi tạo nên Eve. Adam tự nhủ lòng: hãy theo ý Ngài!

Eve, với bản-năng làm Mẹ, nàng luôn lo-lắng, quan tâm cả đến những điều nhỏ nhặt. Cây Cấm, lúc đầu đối với nàng là một chỗ cần xa lánh, nhưng ngày qua ngày, cái bí-mật lại trở nên hấp-dẫn. Suy nghĩ của nàng là tại sao lại có điều cấm đó? Câu trả-lời tự trong thâm-tâm rung-cảm của nàng, phải chăng ở đó mới là đích điểm của khu vườn? Phải chăng đó là thứ trái cây ngon ngọt nhất của khu vườn? Mỗi lần đi qua cây Cấm, nàng hồi hộp, nhìn lên! Nó xinh tươi, khác lạ quá!

Trong lòng nàng vẫn có một nỗi lo sợ nào đó, đã được dặn dò kỹ-lưỡng từ Adam, nàng không muốn vấp phải một lỗi lầm. Nhưng mỗi lần đứng trước cây Cấm, nàng lại thấy nỗi lo sợ tan dần đi một ít. Khoảng cách thu hẹp càng lúc càng nhanh giữa lẽ phải của lý-trí và cảm-giác thèm muốn của bản năng!

Cuối cùng nàng đưa tay lên, với suy nghĩ đơn-giản chỉ cần hai trái, một cho nàng và một cho Adam. Trong giây lát, Eve mừng-rỡ cầm hai quả Cấm chạy về!

-Chàng ơi! Hãy thử xem!

Adam tròn mắt:

-Ồ! Không được đâu!

-Thì chàng cứ thử đi mà! Em hái về đây rồi! Chỉ hai trái thôi! Chàng không ăn sao?

Nói rồi Eve đưa lên miệng cắn một miếng nhai ngon lành. Adam đã bao lần nhìn thấy trái cây này, chàng rất thèm một trái. Bây giờ Eve đã đem về tận tay, và rõ ràng Eve đưa lên cắn vào trái Cấm. Adam không ngăn được sự thèm muốn! Chàng cầm lấy trái Cấm ăn ngấu-nghiến!

Thế là trong buổi sáng đó, Adam và Eve đã bất tuân lời của Thượng-Đế. Adam sau khi ăn xong trái Cấm, chàng cảm thấy ray-rứt quá, lời dặn dò còn văng-vẳng đâu đây, tự-nhiên chàng run sợ, nghĩ đến chuyện trả lời Thượng-Đế, khi Ngài hỏi đến. Mặc cảm tội-lỗi làm Adam thu mình lại, chàng len-lén đưa mắt nhìn Eve, sợ nàng hiểu thấu được suy-tư đó. Nhưng Eve cũng đã đi đâu tự bao giờ!

Eve sau khi ăn trái Cấm, nàng thấy trong người chẳng thoải-mái chút nào. Nhìn Adam cầm trái Cấm ăn một cách vội-vàng, nàng có cảm-tưởng như là một hành động lén-lút. Nàng biết là mình đã vấp phạm. Nàng chạy xuống suối, uống một ngụm nước trong mát, nhưng cũng chẳng hết sự bất-an trong lòng. Nhìn quanh-quẩn, nàng lo sợ Thượng-Đế sẽ xuất-hiện nhìn thấy nàng đang lúng-túng.

Nhoài người xuống con suối, nàng ngâm mình vào giòng nước chảy xiết sau cơn mưa lũ hôm qua. Giòng nước cuốn chặt xoáy tròn quanh thân nàng, nó không dịu-dàng như những lần trước cùng Adam tới đây đùa vui nữa!

Nàng trầm mình thật lâu trong làn nước, hy-vọng nước sẽ rửa sạch những băn-khoăn trong lòng. Nhưng càng lúc nàng thấy càng lo-âu, càng muốn trầm mình mãi mong trốn được sự ray-rứt trong tâm-hồn.

Nàng muốn trở lại chỗ cũ gặp Adam, nhưng nghĩ đến việc chẳng biết nói với chàng gì đây! Nàng do dự không muốn gặp Adam trong lúc này, vì chính nàng đã hái trái Cấm mang về.

Eve thẩn-thờ lội theo giòng nước, nàng với tay hái chùm nho chín buông thõng bên bờ suối, nhưng chùm nho cũng chẳng dễ dàng hái được, nàng giận-dữ kéo cả dây nho dài lên khỏi suối, ôm cả chùm dây chạy về tìm Adam.

Nàng ngạc-nhiên thấy Adam đứng bên cây cổ thụ lá cành tơi tả, trên người chàng đầy những mảng vỏ cây. Adam đã trút nỗi buồn bực lên gốc cây cổ-thụ, chàng xé từng mảng vỏ ra, từng mảng dài vương vãi khắp nơi!

Chàng lặng thinh muốn tránh cái nhìn của Eve. Rồi hai người chợt hiểu ra rằng, lần đầu tiên họ giận-dữ với chính mình, lần đầu tiên họ nhìn nhau e-ngại, tất cả chỉ vì chuyện ăn trái Cấm!

Eve ngồi xuống ôm mặt khóc rưng-rức. Adam dựa lưng vào gốc cây, lặng-lẽ nhìn vào khoảng không . Nỗi sợ hãi tràn ngập, tất cả những gì trước đây trong suy-nghĩ thường ngày hầu như biến mất trong lòng họ.

Hai người ân hận đã ăn trái Cấm, trái với lệnh truyền của Thượng-Đế. Nỗi lo sợ nhất là nếu Ngài tới đây, chẳng biết phải trả lời sao cho xuôi. Chẳng ai quên điều cấm của Ngài. Chỉ khi vấp phạm rồi họ mới thấy bất-an trong lòng.

Buổi chiều hôm đó, Thượng-Đế xuất-hiện trong khu vườn. Adam và Eve không dám lên tiếng, họ đứng lẩn sau gốc cây cổ-thụ run sợ cơn thịnh-nộ của Ngài. Thượng-Đế cất tiếng:

-Adam, Eve các con ở đâu?

Adam xúc-động khi nghe tiếng gọi hiền-từ rất yêu-thương của Ngài. Cái hiền-từ thường ngày Adam vẫn được nghe, nhưng hôm nay tự-nhiên chàng thấy rất tha-thiết, rất nghiêm-khắc! Chàng có cảm-tưởng như sẽ chẳng bao giờ còn được nghe lại những âm-thanh đầy dịu ngọt như thế này nữa! Eve sợ hãi, nàng bối-rối trong lòng. Cuối cùng Adam cũng thưa với Ngài:

-Thưa Cha, con đã phạm lỗi, con thấy quá xấu-hổ khi gặp Cha, và ngay cả Eve, con cũng thấy hổ-thẹn với nàng nữa!

Thượng-Đế nhẹ nhàng:

-Điều đó là do các con gây ra. Các con đã làm đổ vỡ bức tường che khuất sự dữ. Các con đã làm rách bức màn phủ kín sự cám dỗ của cái xấu! Từ nay, các con phải sống chung với tất cả những thứ đó!

Adam cúi đầu:

-Xin Cha tha lá»—i cho con!

-Các con đã không chống cưỡng được sự thèm muốn bất chính, rồi đây các con sẽ phải tranh chấp trong sự chia rẽ từ ham muốn bất chính đó... Đất đai này sẽ sinh gai góc, cỏ dại, các con sẽ phải cực nhọc đất mới trổ sinh hoa trái! Tất cả sẽ không dễ dàng như xưa nữa!

Adam lo-lắng nhìn sang Eve:

-Nàng hãy nói điều gì xin lỗi Ngài đi!

Eve lên tiếng:

-Xin Cha tha lỗi cho con! Con luôn bị hấp dẫn bởi cái đẹp thơm ngon của cây trái Cấm! Con đã biết Cha không muốn chúng con đụng đến nó! Nhưng rồi, thưa Cha dù nhiều lần con không muốn dừng lại bên nó, vậy mà cuối cùng sự thôi thúc trong lòng làm con phạm lỗi

-Các con đã không nghe lời Ta. Từ nay các con sẽ phải cực nhọc sinh thành dưỡng-dục con cái, và sẽ nảy sinh ra nhiều mâu-thuẫn bất-hoà từ sự khó nhọc đó. Các con đã mở màn cho sự dữ lọt vào trong sự yên bình. Sự dữ đó sẽ là mối thù truyền kiếp giữa các con và nó.

Ngừng một lát, Thượng-Đế giọng trầm hơn:

-Adam, Eve, Ta rất buồn lòng mà phải để các con đi ra khỏi khu vườn này! Ta phải thực thi điều Ta đã nói. Đó là lẽ công-bằng. Ta không muốn phải trừng phạt các con một cách quá mức, nhưng chính là điều các con lựa chọn!

Adam biết chàng sẽ phải làm gì sau lời nói đó của Thượng-Đế, chàng buồn rầu nắm tay Eve, hai người cúi đầu tạ lỗi, rồi lủi-thủi bước ra khỏi vườn Địa đàng.

Thượng-Đế nhìn theo, bóng hai người hoà lẫn với ánh chiều hoàng-hôn, Ngài rất xót xa khi phải "trục-xuất" hai đứa con yêu quí, cũng là kiệt-tác của Ngài, ra khỏi nơi đây. Nén tiếng thở dài, Ngài lẩm-bẩm:

-Dù sao, Ta cũng đã có một chương-trình dự định để cứu giúp chúng. Hãy cố-gắng các con nhé! Ta sẽ đem các con về lại đây, trong cảnh Địa-đàng này. Nhưng trước tiên, để chuộc lỗi lầm, các con phải trở về với cát bụi đã!

Đặng Xuân Hường
Xem thông tin cá nhân của thành viên gửi tin nhắn Website của thành viên này
Trình bày bài viết theo thời gian:   
« Xem chủ đề trước | Xem chủ đề kế »
gửi bài mới Trả lời chủ đề này DIỄN ĐÀN GIÁO PHẬN VINH -> Truyện, ký, tiểu thuyết, Ä‘oản khúc...


 
Chuyển đến
 
Bạn không có quyền gửi bài viết
Bạn không có quyền trả lời bài viết
Bạn không có quyền sửa chữa bài viết của bạn
Bạn không có quyền xóa bài viết của bạn
Bạn không có quyền tham gia bầu chọn
Bạn không được phép gởi kèm file trong diễn đàn
Bạn có thể download files trong diễn đàn


Copyright © 2013 GIAOPHANVINH.NET :: All rights reserved.
Email biên tập: vinhconggiao@gmail.com || Ban quản trị: quantri@giaophanvinh.net